Gió đã ngừng, sóng cũng rút.
Lấy trung tâm à Tỏa Hải Không Bình ở Nam Xuyên Châu, trong vòng bán kính mười vạn dặm, tất cả đều biến thành hoang địa, thậm chí nó còn sắp chạm tới Vụ Cấm Hải. Nhìn thấy tình hình này, những người bị Thiên Dương Tử ngăn lại đều sững sờ, thấy mình may mắn vì đã không lao vào, nếu không thì quá nửa đã thành một phần của hoang địa kia.
Thiên Dương Tử không đi Tỏa Hải Không Bình mà tìm kiếm trên hoang địa, từ những khe nứt ngang dọc đó, Thiên Dương Tử ngử thấy một mùi vị thuần túy của kiếm, hắn tìm kiếm từng tấc, từng tấc đất một.
Mấy người Sở Nam đứng ở phía trước Tỏa Hải Không Bình chỉ còn lại một tấm “màng”. Cửu Võ nhìn chăm chăm tấm màng, rồi lại nhìn Sở Nam, trong đầu nhớ lại tất cả những gì liên quan đến bí cảnh nhưng chưa gặp trường hợp nào thế này, không kìm được hỏi Sở Nam:
- Đây là gì?
- Không biết.
Sở Nam trả lời nhanh gọn, đúng là hắn không biết thật, chỉ là nghi không biết nó có liên quan tới không gian Cửu Võ chiến đấu hay không.
- Vậy thử xem?
- Đương nhiên là phải thử.
Sở Nam hít sâu một hơi, nắm chặt đấm, năng lượng ngưng tụ, tung ra Chấn Thiên Quyền. Lớp màng kia lập tức bị phá vỡ. Nắm đấm của Sở Nam xuyên qua, dừng lại một chút thì lại bị đánh bật ra, còn lớp màng kia trở lại như cũ.
- Hửm?
Tất cả cùng kinh ngạc.
Sau khi thấy kinh ngạc Sở Nam lại mừng rỡ, hắn không quan tâm nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1448068/chuong-1411.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.