Gần ba tháng sau, một đoàn người Sở Nam mới đến bên ngoài trung tâm cấm địa.
Bên ngoài trung tâm cấm địa là một mảnh hoang tàn vắng vẻ, xung quanh lạicó hắc vụ kéo dài không ngừng, như vệ binh tuần thị. Theo lý mà nói, cóhắc vụ phong toả như vậy, bên ngoài phải tụ tập một đám người tham tàimới đúng, thế nhưng mà, chỗ này một người cũng không có.
Mọi người đem ánh mắt chuyển về phía Sở Nam đang dùng Thuỷ pháp tắc tôi luyện, Sở Nam gọi Khôi Ô Hổ qua, hắn nói:
- Đi nghe ngóng một chút đi.
- Vâng, chủ nhân.
Khôi Ô Hổ tận mắt thấy Sở Nam đại chiến cùng Tôn Long Võ Thần, không chỉthần phục từ trong nội tâm mà còn lộ ra vẻ sợ hãi, đặc biệt là cái cảnhtươi sống nổ chết Cửu Thiên Thần Long kia lại khắc vào tâm can hắn mộtcái dấu ấn khó thể phai mờ. Bởi vậy, Khôi Ô Hổ cùng Tam Vĩ Hồng Hồ giống nhau, hô lên hai chữ "chủ nhân" đầy cung kính từ trong nội tâm lên.
Đây không chỉ riêng Khôi Ô Hổ mà còn có Tuyết Khung Lang, Song Đầu Ngục Lang.
Nửa canh giờ sau Khôi Ô Hổ lại quay trở lại bẩm báo:
- Chủ nhân, hắc vụ này cứ mỗi mười hai canh giờ sẽ có một phút đồng hồbiến mất, bọn hắn theo đó mà thừa dịp tiến vào, còn ba canh giờ nữa hắcvụ sẽ biến mất.
Sở Nam tịnh không vì hắc vụ biến mất mà cao hứng, trái lại lông mày hắn còn nhíu chặt lại. Cái cảm giác hắc vụ có ý thứctrong hắn càng lúc càng nồng đậm, khoảng thời gian một phút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1448014/chuong-1357.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.