Sở Nam đi chuyến này đến hai mươi người, tính thêm Thiết Thương Hùng thì khoảng chừng mười một Võ Thánh đại viên mãn, ngoại trừ Tương Hân,Trương Hồng và cả Thiên Ngã đã tự bạo Kim "Pháp tắc" ra, tất cả đều cótu vi Võ Thánh cao cấp, đương nhiên, Sở Nam thì lại tản mát ra khí tứcVõ Thánh trung cấp.
Cho dù bọn hắn không biết sức chiến đấu khủng bố của Sở Nam, nhưng mười một tên Võ Thánh đại viên mãn cũng không phải là ăn chay, thực lực tuyệt đối bất phàm. Thế nhưng, chín người đến saukhông ngờ lại dám hét ra những lời như vậy với đám người Sở Nam.
Điều này nói rõ chuyện gì?
Nói rõ bọn hắn không để đám người Minh lão tổ tông vào mắt, hoặc có thểnói, bọn hắn làm như vậy là có ý đồ, bởi vì tùy tiện cùng mười một VõThánh đại viên mãn đối địch, tuyệt đối không phải là lựa chọn sáng suốt.
Sở Nam vốn thấy mảnh đất này đã có chủ, không muốn gây thêm phiền toái,liền ngắt lời Thiết Thương Hùng, sau đó ra lệnh Hung Giao bốn trảo điđến nơi khác. Nhưng không ngờ đám người kia lại quá càn rỡ, muốn bọn hắn phải quỳ xuống.
Lúc tiếng quát càn rỡ kia truyền đến, Sở Namcũng đem lực chú ý dời khỏi sa bàn, nhìn chằm chằm chín người kia, trong chín người có một người để ria mép, tên ria mép quát lớn:
- Nhìn cái gì mà nhìn? Ta nói ngươi đấy, quỳ xuống cho ta!
Sở Nam nghe xong cũng không giận giữ, ngược lại trên miệng nhếch lên một nụ cười, nói:
- Đã rất lâu rồi không có người nào nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1447944/chuong-1287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.