Chương trước
Chương sau
Nửa tháng sau.
Lúc Sở Nam và tiểu Hắc không phân biệt được ngàytháng, vẫn liều mạng thôn hấp thì những tòa sơn phong sừng sững đối diện Thần Lai Bộc Bố chỉ còn lại vẻn vẹn một tòa, tuy nhiên hai chữ “thầnphục” tạo thành từ vô số hố sâu vẫn vô cùng rõ ràng.
Lúc này,Thần Lai Bộc Bố đã không còn nhu tĩnh như ánh trăng nữa, đã bắt đầu xuất hiện tiếng vang ầm ầm giống như vạn mã bôn dằng, dưới thác nước, đầmnước bạo xạ tung tóe, tản ra vô số bọt nước.
Đối với biến hóa của Thần Lai Bộc Bố, Sở Nam đã trải qua lý giải về sinh tử cho nên rất tinh tường, hủy đi năm tòa núi và năm con sông chính là nguyên nhân khiếnThần Lai Sơn trở nên mất cân đối, tạo thành động tĩnh này, nếu như tòanúi lớn đối diện kia bị thôn hấp đến hủy diệt thì Thần Lai Bộc Bố sẽcàng trở nên mãnh liệt hơn.
Mà lúc này, tu vi của Sở Nam đã độtphá đến Võ Tôn cao cấp, đang thẳng tiến đến Võ Tôn đại viên mãn, đạt đến tu vi Võ Tôn cao cấp, nhưng lại không giống như trước kia, gia tăngphạm vi thần niệm bao phru của hắn, đây là một chuyện rất quái dị.
Chỉ có điều, Sở Nam cũng cảm thấy trên người mình khẳng định sinh ra biếnhóa nào đó, chỉ có điều là ẩn sâu trong cơ thể hắn mà thôi.
Minhlão tổ tông và Thiết Thương Hùng, còn có Công Dã Dương, Tây Độc và đámVõ Thánh thành thật thủ hộ xung quanh, vẻ kính sợ trong mắt càng ngàycàng tăng, cứ mỗi tòa núi sụp đổ lại khiến tâm thần bọn hắn chấn động.Lúc này Thiết Thương Hùng cũng đã nhận ra việc Thần Lai Sơn bị hủy diệtđã là chuyện không thể tránh khỏi. Về phần Minh lão tổ tông thì vẫn chưa hoàn toàn khôi phục tinh thần, vẫn chưa thích ứng với việc trở thànhthủ hạ của người khác.
Những tâm tư này, Sở Nam đều không đểtrong lòng, thứ hắn quan tâm nhất chính là làm thế nào thông qua nănglượng thôn phệ của hắc động biến thành năng lượng cho mình sử dụng, bâygiờ một tay của hắn thì duy trì dòng xoáy xoay tròn, còn một tay thì lại duy trì hắc động.
- Hắc động có thể đem nhiều năng lượng như vậy thôn hấp, bất kể Võ Tôn chi "Vực" hay là "Pháp tắc" của Võ Thánh, thậmchí còn có thể phá toái hư không, công năng của nó tuyệt đối không chỉđơn giản là thôn phệ…
Sở Nam thầm nhủ trong lòng, sau đó lại nghĩ:
- Nếu như có thể lần nữa thể ngộ ra tại bên trong hắc động thì ta có lẽ sẽ càng ngộ ra được nhiều điều hơn…
Lại ba ngày qua đi, tòa núi khắc hai chữ “thần phục” thật lớn bắt đầu chấnđộng. Thiên Quy thấy vậy, trong mắt liền hiện lên vẻ cực kỳ phức tạp,một phần muốn hai chữ đã khiến hắn quỳ xuống, mang đến cho hắn vô tậnkhuất nhục cuối bị phá hủy. Một phần lại muốn lưu hai chữ này lại, đểthôi phục bản thân mình phấn đấu. Đồng thời trong mắt còn ẩn chứa sựkhiếp sợ, năng lượng ẩn chứa bên trong tòa núi lớn này cũng không ít,nhưng đều không còn. Ngoài ra, mục đích Sở Nam đến Thần Lai Sơn lại càng khiến Thiên Quy thêm hiếu kỳ.
Ngay lúc Sở Nam đang khổ tư thìThần Lai Sơn chợt nổi lên cuồng phong, cuồng phong nổi lên cực kỳ mãnhliệt, khiến thân hình chúng Võ Thánh đều lay động, trên trang phục củanhững Võ Tôn đại viên mãn thậm chí còn xuất hiện vết rách…
Điều này, còn chưa hiển lộ ra cuồng phong đến cùng mãnh liệt đến mức nào.
Lúc cuồng phong thổi qua đầm nước, trực tiếp tạo ra một cầu vồng nước xoáytròn, thậm chí còn chui vào trong Thần Lai Bộc Bố, giống như muốn đem cả Thần Lai Bộc Bố thổi đi, mặc dù cuối cùng vẫn không đem thác nước táchkhỏi vách đá, thế nhưng mà thác nước từ trên cao lao thẳng xuống đã biến thành luồng sóng kinh người, giống như một tuyệt thế hung nhân muốn đem Sở Nam đang ngồi khoanh chân bên dưới thác nước trực tiếp thôn phệ.
Lúc cuồng phong lóe lên, Sở Nam đột nhiên mở mắt, theo điều kiện phản xạnghĩ đến tỷ tỷ luyện Phong của Thiên Quy trong lời kể của Tây Độc. Mặcdù Tây Độc đã nói Thiên Quy và tỷ tỷ vài chục năm không gặp, không biếthiện đang ở đâu, thế nhưng trực giác mách bảo với Sở Nam rằng, nàng tađã đến rồi.
Quả nhiên, cuồng phong vô ảnh vô tung cuối cùng hộitụ trên đỉnh tòa núi đang chấn động, nước sông cuồn cuộn vắt ngang trênkhông, bên trên cuồng phong xuất hiện một bóng hình xinh đẹp.
Chúng Võ Tôn Võ Thánh đều kinh hãi không thôi, Thiết Thương Hùng quát:
- Đây là cơn gió chết tiệt gì? Thiếu chút nữa thổi bay cả gia gia rồi.
Đồng tử Minh lão tổ tông trợn lớn, nhìn chăm chăm bóng hình xinh đẹp kia.
Sắc mặt Tây Độc lập tức đại biến, lẩm bẩm:
- Nang đã đến, không ngờ nàng đã đến?
Tây Độc hoàn toàn không ngờ rằng nàng ta đã biến mất một thời gian dài, vậy mà tại thời khắc mấu chốt lại đột nhiên xuất hiện, việc này biểu thịđiều gì?
Về phần Thiên Quy, lúc hắn nhìn thấy tỷ tỷ mình, trênmặt không phải vẻ kinh hỉ mà là âm trầm, song quyền siết chặt, có thểnghe rõ tiếng vang “răng rắc” không ngừng, toàn thân không ngừng runrẩy.
Bóng hình xinh đẹp này hiển nhiên chính là tỷ tỷ của Thiên Quy.
Sở Nam đem tất cả thu vào trong đáy mắt, đối với phản ứng của Thiên Quykhông khỏi cảm thấy kỳ quái, lập tức ánh mắt của hắn cũng nhìn chằm chằm bóng hình xinh đẹp trên núi, dường như nhận ra có người nhìn mình, tỷtỷ của Thiên Quy cũng quét mắt một vòng, sau đó ánh mắt tập trung lên Sở Nam.
Lúc bốn mắt giao nhau tại không trung, cũng xuất hiện tialửa gì, càng không có âm thanh bạo liệt ầm ầm, chỉ có vô cùng bình thản, thế nhưng Sở Nam lại cảm thấy một loại áp lực, một loại áp lực mà ngaycả Minh lão tổ tông cũng chưa từng tạo thành.
Giây lát ánh mắtchạm nhau, tỷ tỷ của Thiên Quy thản nhiên từ trên đỉnh núi đi xuống, cócuồng phong mở đường, cuồng phong hiện hình Long Phượng, nhưng mới điđược nửa đường thì Thiên Quy chợt hét lớn:
- Ngượi tại sao lại tới đây? Ngươi không phải đã biến mất rồi sao? Vậy ngươi biến mất đi, ngươi còn xuất hiện làm gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.