Người trẻ tuổi đã dùng hết khí lực toàn thân, nhưng không ai quan tâmđến hắn, màn bạo lực của Sở Nam vừa rồi chính là tấm gương tốt nhất.
Ba phút sau, thắng bại đã phân, "Quỳ Thiên Hộ Tráo" đã bị Hứa Mãnh tínhtình tình cuồng bạo giành được, Hứa Mãnh cười ngây ngốc, nói:
- Ta giành được, các ngươi không giành được, cái này là của ta, của ta…
Trong lòng những Võ Thánh khác đều hâm mộ không thôi, nhưng tất cả đã xong, cũng đành phải thôi.
Lại nhìn người trẻ tuổi lúc này nào chỉ áo ngoài bị lột ra, thậm chí trênngười còn không có mảnh vải che thân, ngay cả nhẫn trữ vật trên tay cũng chẳng biết đã bị lột khi nào, ánh mắt Sở Nam lóe lên, nhìn thấy XươngNguyên ở bên cạnh không ngừng cười, trong tay hắn đang cầm một chiếcnhẫn.
- Bổn Vương, bổn Vương…
Người trẻ tuổi hai mắt vô thần, Sở Nam lại nói:
- Ta cho ngươi hai chữ.
Dứt lời, Sở Nam vận lực, đem người trẻ tuổi kéo dậy, xoay mặt hắn về phía tòa núi đã bị nện thành vô số hố sâu.
- Hai chữ kia đọc là gì?
- Thần… phục…
Người trẻ tuổi đọc ra, đầu gối cũng mềm yếu vô lực, quỳ xuống trên đất.
- Phịch…
Thanh âm không lớn nhưng lại chấn động tận sâu bên trong linh hồn người trẻtuổi, người trẻ tuổi giống như thất hồn lạc phách, những cái hố bị hắntạo thành không ngờ lại vừa vặn xếp thành hai chữ “thần phục” vô cùng rõ ràng.
Đúng lúc này, Minh Vân Thế kinh hỉ hét lớn:
- Lão tổ tông, nhanh, cướp Lệnh bài chữ "Thiên" trở về!
Sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1447834/chuong-1176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.