Chương trước
Chương sau
Tương Hân không thấy Sở Nam có phản ứng gì liền đứng thẳng dậy, bước ra ngoài, nói:
- Thế gian này cũng không phải chỉ có mình ngươi là cường giả, nghĩ đến thân thể này của, tuyệt đối không thiếu người thèm muốn...
Bộ dáng rời đi của Tương Hân, rất chi là đáng thương.
Lúc này, Sở Nam lại nghĩ tới chuyện bản thân mình có thể trở lại Thiên Võ đại lục, dường như cũng là một phần công lao của Tương Hân, trong lòng không khỏi tự nhủ:
"Mặc dù nàng vô tình xúc động đại trận, như vậy cũng tính là có ân với ta, vậy thì thừa dịp này mà báo ân đi."
Lập tức, Sở Nam lên tiếng:
- Ngồi xuống, ngồi xuống đi!
Tương Hân dừng chân lại, trên mặt tràn ngập vẻ vui mừng, nhanh chóng chạy về phía Sở Nam, trong miệng lại còn nói ra:
- Anh hùng, ngươi đáp ứng ta sao? Ngươi muốn giúp ta, đúng không?
Ngay lúc nàng chạy tới cách Sở Nam 3m thì cũng lại không thể tiến thêm một bước nào nữa, Trương Hồng thấy vậy trên mặt không khỏi hiện lên vẻ hoảng loạn.
- Đại nhân, là ta bị hoàng đế Chính Dương quốc bức phải làm vậy, nếu như ta...
Sở Nam không có để nàng nói hết mà hướng nàng nói ra:
- Giao ra một giọt tinh huyết.
- Đại nhân...
- Ngươi có thể lựa chọn không giao.
Sở Nam nhàn nhạt nói ra.
Trương Hồng vội vàng nhổ ra một giọt tinh huyết, ngay lập tức Sở Nam dùng Sinh Tử Quyết luyện hoá nó, ngay lập tức một đạo ấn ký liền khảm nhập vào trí óc của nàng.
Nàng sững sờ, ngay sau đó liền thả lỏng một hơi, bởi vì nàng biết rõ mình đã giữ được mạng rồi.
Tương Hân nhìn Sở Nam làm như vậy, nàng cũng không phải là kẻ không có đầu óc, bằng không nàng cũng không thể từ trong tay đám người Trương Hồng đào thoát lâu như vậy, mặc dù dựa vào một kiện pháp bảo phi hành lợi hại phi thường, nhưng pháp bảo kia cũng không phải là yếu tố quan trọng nhất. Rất nhanh, nàng liền đoán được tình hình đại khái, minh bạch Trương Hồng trong vòng trăm năm sau chính là người của nàng, có một nội ứng như vậy nàng tự nhiên minh bạch tác dụng trọng đại của việc này lớn như thế nào.
Sau đó, Tương Hân lại nhớ tới khi trước Sở Nam vì sao không có giết Trương Hồng, thần sắc đại biến, thầm nghĩ trong đầu:
"Sở đại nhân trước đã tính tới chuyện này sao?"
Sở Nam không có ngó ngàng tới kinh ngạc của bọn hắn, chỉ lên tiếng hỏi:
- Các ngươi biết rõ Thiên Nhất sơn ở nơi nào không?
- Không biết.
Nhị nữ sau một trận trầm tư mới lắc lắc đầu nói ra.
- Biết Thập Vạn Đại Sơn, Bắc Thần cung, Đại Khánh, Đế Tôn hay không?
- Không biết.
Sở Nam sớm đã từng dự đoán kết quả sẽ là như vậy, lại nhớ tới lời Trang Bất Chu lúc trước "Đại Khánh tam quốc chỉ là một phần rất nhỏ của Thiên Võ đại lục mà còn lại là ở một nơi phi thường vắng vẻ tồn tại" thì không khỏi thì thầm:
"Không có manh mối, không biết đường, như thế nào trở về đây?"
Lúc này, Tương Hân mới do dự nói ra:
- Đại nhân, người có phải đang tìm một cái địa phương nào đó sao?
- Ngươi có ý tưởng gì sao?
- Ta có thể vì đại nhân mà thu thập địa đồ, chỉ cần tìm được một phiến địa đồ có địa phương đại nhân cần là được rồi.
Hai mắt Sở Nam sang ngời mà nhìn về phía Tương Hân. Hắn minh bạch lời này của nàng là ý gì, thoáng tính toán, nói ra:
- Cũng được, ta liền đi cùng với ngươi một chuyến, đồng thời cũng muốn kiến thức địa phương này một hai!
Tương Hân lần nữa cuồng hỉ, nàng phảng phất như nhìn thấy Thiên Tướng quốc lần nữa được trọng sinh.
Sở Nam nhìn chằm chằm Hung giao, nói:
- Giờ ngươi muốn làm cái gì?
- Giờ ngươi muốn làm cái gì?
Sở Nam hỏi Hung giao bốn trảo, Hung giao bốn trảo một điểm do dự cũng không có, trực tiếp nói ra:
- Đương nhiên là đi theo đại nhân lăn lộn rồi.
Sau khi nói xong nó lại suy nghĩ cẩn thận một phen, ngoại trừ đi theo Sở Nam ra nó hiện giờ không thể nào quay trở lại Vụ Cấm Hải được nữa, chỉ cần nó vừa trở về nhất định sẽ là băng hoả lưỡng trùng thiên, sinh tử khó lường.
- Hình dạng của ngươi bây giờ...
Sở Nam chỉ về phía thân hình hai mươi trượng của nó nói, kích thước của nó hiện giờ quả thật khó thể dấu diếm được ai, hiện giờ nó chỉ cách hoá hình một bước, nếu cứ như vậy mà đi ra ngoài, nhất định sẽ dấy lên một trận phong ba.
Đúng lúc này, thanh âm của Tiểu Hắc chợt vang lên:
- Phụ thân, ta có thể truyền cho nó một bí kỹ, có thể khiến hắn biến nhỏ, biến thành một hình dạng khác.
- Đây chính là truyền thừa của ngươi...
Sở Nam không có tiếp tục nói ra nữa, bởi vì hắn thấy khoé miệng Tiểu Hắc lộ ra vẻ giảo hoạt, Sở Nam hướng Hung giao ném ra một cái thần sắc đồng ý, bất quá, Hung giao cũng hoàn toàn không chú ý tới hắn, hiện lúc này nó đang lâm vào cuồng hỉ.
- Ta truyền cho ngươi một bí kỹ, có thể để ngươi biến thân tuỳ ý, còn có thể biến thành những thứ khác nữa, quan trọng nhất là, chỉ cần sáu canh giờ ngươi có thể luyện thành! Ngươi có nguyện ý?
Thanh âm của Tiểu Hắc rất là trịnh trọng, tựa hồ như sẽ truyền cho nó một tuyệt đại bí kỹ vậy.
Hung giao bốn trảo căn bản là không cần nghĩ ngợi, cái đầu to lớn của nó rối rít gật, trong lòng lại thầm nghĩ:
"Thứ trên tay của Tiểu đại nhân, khẳng định không tầm thường, nếu ta học được, sẽ biến thành cái dạng gì đây nhỉ?"
Nghĩ đến đây trong óc nó như phản xạ mà hiện ra một hình ảnh, bên cạnh còn có một chữ "Long" thâm sâu khó lường!
Không kịp để cho nó kịp suy nghĩ thì Tiểu Hắc đã bắt đầu truyền thụ bí kỹ, Hung giao bốn trảo vội vã tập trung tinh thần, kỹ lưỡng lắng nghe.
Ba phút sau, Tiểu Hắc nói ra:
- Nhớ kỹ chưa?
- Một chữ không kém!
- Vậy ngươi nắm chặt thời gian, bắt đầu tu luyện đi.
- Vâng, đại nhân!
Thần sắc Hung giao lộ vẻ ngưng trọng mà đắm chìm trong tu luyện, theo thời gian dần dần trôi đi, nụ cười giảo hoạt trên khuôn mặt Tiểu Hắc càng lúc càng thịnh.
Quả nhiên như Tiểu Hắc nói, sau sáu canh giờ sau Hung giao tu luyện đã được một chút thành tựu, khiến cho nội tâm của nó tràn ngập vẻ hưng phấn, trong lòng càng thêm suy nghĩ:
"Mặc dù ta cách hoá Long không xa, bất quá bây giờ ta sớm có thể thoáng cảm nhận "Long" một chút rồi!"
Ngay lập tức, nó liền gào lớn một chữ:
- Long!
Chỉ thấy cơ thể đang nằm sấp của nó lam quang chợt loé, Hung giao hai mươi trượng đột nhiên biến mất, mọi người nhìn lại lại không thấy vật gì cả, vội vã phóng thích thần niệm ra, ngay lập tức liền thấy được một "vật" dài không đến 10cm.
"Vật" này không phải là thứ trong suy nghĩ của Hung giao - Long, mà là một đầu nê thu!
Hung giao cũng phát hiện ra điều này nên nhất thời luống cuống một trận, vội vã biến trở lại giao thân một lần nữa, sau lại một lần nữa dựa theo bí pháp mà hô lớn một câu:
- Ta muốn biến thành Long!
- Ba~~
Lại một đầu nê thu xuất hiện.
Hung giao không tin, lại một lần nữa khôi phục lại giao thân, lại quát lên:
- Phi thiên cửu hồ!
Lam quang loé lên, lại là một đầu nê thu.
- Song đầu bạo hổ!
Vẫn là nê thu!
- Phi long!
Vẫn là nê thu!
...
Hung giao liên tục thử đi thử lại hơn mười lần, nói ra không ít tồn tại cường đại hơn nó nhưng kết quả cuối cùng, không có ngoại lệ nào, tất cả đều biến thành một đầu nê thu!
Đến đây, nó cũng minh bạch mình đã rơi vào tròng rồi!
- Đại nhân, chuyện này...
Hung giao lệ quang đầy mặt mà hướng Tiểu Hắc nói, bộ dáng cần bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu đáng thương. Lúc này, bộ dạng tươi cười của Tiểu Hắc đã biến mất, thay vào đó là một vẻ nghiêm túc, Tiểu Hắc lạnh lùng nói ra:
- Ngươi bất mãn?
Hung giao đang muốn mở miệng, theo bản năng mà muốn bày tỏ ý tứ bất mãn nhưng nó lại thấy thần sắc của Tiểu Hắc, lại nghe thấy ngữ khí của Tiểu Hắc như vậy như thế nào cũng không dám tỏ ý bất mãn chút nào, cuối cùng cũng chỉ có thể nắm chặt trảo lại, vô cùng trái với lòng nói ra:
- Không có, ta rất hài lòng.
- Vậy mới đúng.
Ngữ khí của Tiểu Hắc hoà hoãn xuống, tiếp đó lại nói ra:
- Sáu canh giờ, ngươi lại có thể đem bí kỹ này luyện tới lô hoả thuần thanh như vậy đích xác là có tiềm chất hoá Long thành công, hảo hảo cố gắng lên, sẽ có một ngày, ngươi sẽ phi thiên thành Long...
- Cám ơn đại nhân...
- Ngươi đừng tưởng ta biến ngươi thành đồ chơi, đây cũng là vì ta muốn tốt cho ngươi, chúng ta sau này lăn lộn trên phiến đại lục này, cùng người khác liều mạng là chuyện rất bình thường, mà tồn tại cường đại hơn ngươi, khẳng định có không ít. Nhưng mà cũng phải nói lại, bọn hắn nhất định sẽ đều trông mặt mà bắt hình dong, sẽ không đem ngươi một cái tiểu nê thu vào trong mắt, rồi sau đó là cơ hội cho ngươi đại triển thần uy!
Nghe được ngữ khí thân thiện như vậy của Tiểu Hắc, Hung giao lập tức nghĩ ngay tới cảnh Sở Nam diệt sát Phi thiên cửu hồ mà tràn ngập vẻ hiểu ra, trong nội tâm cũng thoải mái đi không ít. Đúng lúc này, Hung giao lại nghe Tiểu Hắc nói:
- Kỳ thật, lý tưởng nhất là để ngươi biến thành một củ cà rốt, chỉ tiếc là ta không có bí kỹ như vậy, bằng không sau này đi ra ngoài, gặp kẻ chặn đường, trực tiếp lấy cà rốt ra đem hắn đập chết, vậy khẳng định là một sự kiện phi thường thoải mái.
- Cà rốt?
Hung giao choáng váng một trận, giao thân run rẩy một trận mà biến thành một con cá chạch, Tiểu Hắc nói xong, hướng Hung giao nói ra:
- Sau này, ngươi phải gọi ngươi là Tiểu Nê Thu rồi!
- Vâng, đại nhân.
Lần này, nó đáp lại vô cùng thống khoái.
Sở Nam một bên cũng cười không ra tiếng, ôm lấy Tiểu Hắc qua rồi đứng lên, hướng Tương Hân nói:
- Tốt rồi, lên đường.
Còn đối với Trương Hồng:
- Ngươi cũng có thể trở về phục mệnh rồi.
Trương Hồng gật gật đầu đáp ứng, sau lại vội vã rời đi, hướng một phương ngược lại đám người Sở Nam chạy đi. Tương Hân có được trợ lực như thế, mục đích rất rõ ràng, đầu tiên chính là phải trở lại Thiên Tướng quốc, nhìn xem phụ mẫu của nàng ra sao, nhìn xem Thiên Tướng quốc là cái dạng gì.
Trên đường đi, như gió thổi chớp loé!
Đồng thời, Sở Nam minh bạch, khu vực rộng lớn này được xưng là "Nam Xuyên châu", cùng khu vực Đại Khánh tam quốc kia là hai khu vực bất đồng, Nam Xuyên châu này vậy mà không phải chỉ có ba quốc gia mà là có tất cả lớn nhỏ vài trăm cái quốc gia!
Quốc gia san sát như rừng là đặc điểm lớn nhất của Nam Xuyên châu, đương nhiên Nam Xuyên châu này cũng chiếm một khu vực tương đối lớn!
Hơn nữa, khiến Sở Nam cảm thấy kỳ quái chính nhất là những quốc gia này tựa như võ giả, có đủ loại phân biệt, quốc gia đứng trên cùng được xưng là Thiên quốc, nhóm bên dưới được xưng là Thượng quốc, nhóm thứ ba, cũng là nhóm cuối cùng, được xưng là Vương quốc!
Thiên Tướng quốc của Tương Hân chính là một quốc gia ở tầng cuối cùng kia, chỉ là một quốc gia cấp bậc Vương quốc. Cừu quốc của Tương Hân là Chính Dương quốc, vốn cũng là một Vương quốc nhưng theo lời Tương Hân nói, Chính Dương quốc vì có một Võ Thánh cường giả trấn thủ, lại sau khi tiêu diệt một vài Vương quốc khác, sau đó nếu tại "Tấn quốc bỉ tái" khiêu chiến thành công một Thượng quốc, vậy là có đủ điều kiện tấn thăng thành Chính Dương Thượng quốc rồi!
- Tấn quốc bỉ tái?
Sở Nam thì thào nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.