Chương trước
Chương sau
- Nếu không phải phụ thân có lệnh thì các ngươi đã chết hơn trăm ngàn lần rồi.
Tiểu Hắc hừ lạnh một tiếng, còn nói:
- Một tháng sau, còn không tấn chức Đồ Đằng Thánh thì cứ đợi bà cô đến nuốt đi.
Tiếp đó, tiểu Hắc há miệng ra.
Sắc mặt của hơn trăm người lập tức đại biến, hình ảnh vừa rồi lại hiện lên trong đầu bọn hắn, đến lúc này, bọn hắn không dám vọng tưởng gì nữa, vội vàng liều mạng bắt đầu tu luyện, bởi vì bọn hắn biết rõ, một tháng sau nếu không trở thành Đồ Đằng Thánh thì sẽ thật sự bị nuốt.
Trong bóng tối, ánh mắt của những người kia cũng hiện lên vẻ e ngại.
Đột nhiên, tiểu Hắc ở trên không trung rơi xuống, rơi thẳng xuống đất, những người kia không rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ phỏng đoán:
- Chẳng lẽ những năng lượng vừa rồi nó nuốt vào, không thể tiêu hóa được, cho nên…
Bọn hắn còn chưa nghĩ xong thì đại địa dưới chân bọn hắn đột nhiên phập phồng, sau đó có mười đạo thân ảnh bay lên không trung, tiếp đó ngã xuống đất, vài vòi máu tươi bắn lên không trung.
- Đại Địa tộc, thì ra các ngươi cũng tới, lại còn ẩn thân dưới đất nữa.
Có người lập tức bừng tỉnh, sợ hãi đổi với tiểu Hắc càng tăng thêm vài phần, tiểu Hắc lại bay lên không trung, từng bước tiến về phía bóng tối, nói:
- Là các ngươi tự đi ra hay đợi bà cô bắt các ngươi ra?
Không có âm thanh, cũng không có động tĩnh.
- Xem ra là các ngươi muốn uống rượu phạt rồi.
Tiểu Hắc vừa dứt lời, đoàn đen kịt phía trước chợt truyền ra âm thanh:
- Tộc của ta đến đâu, nhật nguyệt đều tránh lui, hào quang đều bị che mờ, chỉ có duy nhất bóng đêm trường tồn!
Theo lời nói này, bóng đêm đột nhiên tràn ngập, giống như muốn che phủ tất cả ánh sáng.
- Hắc Dạ (bóng đêm)?
Tiểu Hắc lại há miệng ra…
Hắc Dạ tộc…
Lấy bóng đêm là Đồ Đằng, càng quỷ dị, uy lực càng thêm khủng bố.
Đám người Thái Dương tộc vốn bị tiểu Hắc đánh, trong mắt tràn ngập thống khổ, nhưng vừa nhìn thấy Hắc Dạ tộc thì đột nhiên bắn ra những tia cừu hận. Thái Dương tộc và Hắc Dạ tộc, trên phương diện Đồ Đằng mà nói thì chính là hai tồn tại đối lập, mà hai Đồ Đằng tộc lại có tộc cừu không chết không thôi, đã kéo dài mấy ngàn năm qua.
Đêm tối khuếch tán, trong nháy mắt bóng tối đã bao phủ một khu vực lớn.
Đúng lúc này, trên đường khuếch tán của bóng đêm lại có một cái miệng đang há ra cản đường.
- Ta cũng không tin ngươi có thể nuốt được bóng tối, bóng đêm bao phủ!
Sau khi hét vang một tiếng, mảnh bóng đêm này liền bao vây lấy tiểu Hắc, đêm tối vốn vô hình, bỗng nhiên hóa thành cái miệng rộng, như muốn đem tiểu Hắc nuốt vào trong.
Ngay lúc “cái miệng” bóng tối sắp hình thành, vô cùng bất ngờ, tất cả bóng đêm đều hướng về phía miệng tiểu Hắc mà lao đến, lúc tiểu Hắc nuốt bóng đêm còn vung thỏ chưởng của mình, tùy ý đánh vào hư không.
Lập tức, một tiếng rú thảm truyền ra, năm thân ảnh “ầm ầm” rơi xuống đất.
Nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt của Thái Dương tộc lại trở nên trầm tĩnh, đồng thời sự sợ hãi đối với tiểu Hắc càng tăng thêm một tầng.
Người trong bóng tối cũng bối rối, thực lực của con thỏ kia hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của bọn hắn, theo kế hoạch lúc dầu, bọn hắn muốn đợi tới thời khắc các Đồ Đằng tộc đoạt bảo thì mới ngang nhiên giết vào, đoạt bảo bắt người, bình yên rút lui.
Thế nhưng, kế hoạch của bọn hắn đã hoàn toàn bị rối loạn.
- Con thỏ kia ngay cả người của Hắc Dạ tộc cũng có thể phát hiện, vậy chúng ta thì sao?
Những người này đang thầm nghĩ thì liền nhìn thấy tiểu Hắc đi về phía bọn hắn, những người này sắc mặt đại biến, thầm nghĩ:
- Nó thật sự phát hiện ra chúng ta rồi, nó làm thế nào phát hiện?
- Xuất hiện đi!
Lần này, người nói chuyện lại là Sở Nam, Sở Nam đứng dậy, chậm rãi đi đến, vừa đi vừa nói:
- Theo ta lâu như vậy, ta cũng không quấy rầy các ngươi là các ngươi đã may mắn lắm rồi, vốn định để các ngươi tiếp tục đi theo, chỉ tiếc rằng chuyện sắp phát sinh không thể có nửa điểm sơ sẩy, nếu để cho các ngươi thừa dịp sơ xuất, thì đúng là được không bằng mất. Cho nên, để phòng ngừa vạn nhất, các ngươi chỉ có thể cùng đến mà thôi.
Lúc Sở Nam nói ra những lời này, đám người kia cuối cùng cũng không bình tĩnh nổi nữa, trong lòng không ngừng gào thét:
- Thì ra hắn đã sớm phát hiện ra chúng ta, hắn cố ý làm như vậy, cố ý để chúng ta bám theo, vậy…
- Các ngươi không muốn ra sao?
Thanh âm Sở Nam không hề mang theo chút nộ khí nào, nhưng uy thế ép đến lại khiến bọn hắn không thở nổi, thậm chí lỗ chân lông toàn thân đều không mở ra được.
- Tiền bối, trên thân người này không những có bản đồ linh dược trường sinh bất lão mà còn có thể đến đại lục khác!
Một tiếng quát đột nhiên vang lên, những lời này tất nhiên là nói với Vạn Trận lão tổ.
- Còn gì muốn nói sao?
Sở Nam nhàn nhạt hỏi, những người kia vốn mong chờ vị tiền bối kia ra tay, tuy nhiên lại không hề có bất kỳ hồi âm nào, lại nghe thấy câu hỏi của Sở Nam, những người này biết bản thân chỉ còn một con đường để đi.
- Động thủ!
Lúc hai tiếng hét vang lên, trong hư không đột nhiên bay ra ngàn vạn phi kiếm, trảm đao, thương, mâu,... đủ mười tám loại thần binh lợi khí, sau khi những thần binh lợi khí này bao phủ, không ngờ lại hóa thành hai con rồng, xem Sở Nam giống như hạt châu mà đùa giỡn.
Sở Nam vẫn bất động, nhìn hai con rồng kia, trong lòng thầm nghĩ:
- Thần binh tộc, huyễn hóa ra ngàn vạn phi kiếm trảm đao cũng không có gì kỳ quái, nhưng kỳ quái chính là bọn chúng lại đem đao kiếm ngưng tụ thành công kích long hình, mà không phải là ngưng tụ thành Đồ Đằng nào khác? Trong này có gì đó kỳ quái?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.