Sở Nam đang nghĩ đến năng lượng thần bí vừa rồi thật sự đúng là “thực nguyệt”, chỉ là năng lượng thần bí này không phải đạt được từ trên người Thiên Cẩu tộc, mà là có được từ quan tài thủy tinh. Sở Nam không nói gì, nhưng lại đem sinh mệnh lực tràn vào trong thân thể Nguyệt Hoa, thay Nguyệt Hoa liệu thương.
- Đây, là cái gì?
Nguyệt Hoa cảm thấy thương thế trong người mình nhanh chóng khôi phục, cảm thấy kinh ngạc, kinh ngạc bởi vì một cỗ sinh mệnh lực khổng lồ từ trong người Sở Nam đang tràn vào người hắn, kinh ngạc tại sạo Sở Nam lại phải cứu hắn.
- Ngươi tại sao phải cứu ta?
- Cứu ngươi thì ngươi mới càng có thể tu luyện ra càng nhiều Đồ Đằng chi lực hơn, thi triển ra càng nhiều nguyệt quang nữa.
- Cái gì?
Nguyệt Hoa còn chưa hiểu thì Sở Nam lại đưa mắt nhìn về phía những người còn lại của Nguyệt tộc, còn có tộc nhân của những Đồ Đằng tộc khác nữa…
Ngắn ngủi chỉ trong chốc lát, dưới sinh mệnh lực khổng lồ nhập vào trong cơ thể, sinh mệnh lực của Nguyệt Hoa rất nhanh khôi phục lại như ban đầu.
Nguyệt Hoa khôi phục lại không lập tức ra tay thi triển Đồ Đằng chi lực, bởi vì hắn còn chưa hiểu tại sao Sở Nam phải cứu hắn, nên biết vừa rồi bọn hắn vẫn còn là địch nhân sinh tử.
Sở Nam lạnh nhạt nhìn Nguyệt Hoa, Nguyệt Hoa lúc này toàn thân phát lạnh, trong người bỗng nhiên dâng một loại cảm giác:
- Không biết thần bí nhân này lai lịch ra sao, ánh mắt của hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1447710/chuong-1052.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.