Chương trước
Chương sau
Không đợi người khác trả lời thì âm thanh đó lại tiếp tục:
- Bất luận là người nào, Thần Long tộc nhất định sẽ đem toàn tộc ngươi diệt sạch! Để các ngươi sống không bằng…
Mới nói được đến đây thì người đó liền hoảng sợ hét lên:
- Độc!
Sau khi thốt ra chữ “Độc”, người này lạnh lùng hừ một tiếng, cười mỉa mai, nói:
- Dùng độc? Không biết Thần Long tộc được Thần Long chiếu cố, trời sinh miễn dịch độc chất sao? Muốn dùng độc công ư? Ta nói cho các ngươi biết, các ngươi đã tính sai rồi…
Lúc người này đang huênh hoang thì đột nhiên ngoẹo đầu sang một bên, sùi bọt mép, da trên người biến thành màu đen, tiếp đó tứ chi run rẩy, ngã xuống đất, độc trúng thân vong. Những tộc nhân Thần Long tộc khác thấy vậy đều vội vàng vận chuyển Đồ Đằng chi lực, thế nhưng lại phát hiện ra Đồ Đằng chi lực căn bản không thể điều động, lại nhìn cánh tay mình biến thành màu đen, tất cả không khỏi hoảng sợ hét lên:
- Các ngươi dùng độc gì? Sao có thể…
- Phịch…
Người này cũng không chậm trễ ngã xuống đất.
Tiếp đó là tiên tục những tiếng “phịch phịch phịch” vang lên.
Như Nhan cười nói:
- Tộc nhân Thần Long tộc thì rất giỏi sao? Một ngày nào đó ta sẽ tìm ra thứ mà ca đã nói, sau đó luyện chế thành độc dược có thể độc chết được cả Thần Long! Tên là Độc Long Đan!
Như Nhan bây giờ hoàn toàn tràn đầy tự tin, mục tiêu rất lớn, nàng vẫn nhớ kỹ câu nói của Sở Nam:
- Chỉ cần có sinh mệnh là có thể hạ độc được.
Sơn Lý Nhân đứng bên cạnh Như Nhan không khỏi giật mình, Như Nhan xoay lại nhìn hắn rồi cười nói:
- Ta cho dù độc chết chính mình cũng sẽ không sẽ không độc chết ngươi đâu.
Sơn Lý Nhân không khỏi cảm thấy xấu hổ, nhưng trong mắt lại lóe lên tinh quang, trả lời:
- Ta nguyện ý cùng ngươi trúng độc!
-DG-: 2 tên bệnh
Như Nhan cười càng thêm hạnh phúc.
Sở Nam ở một bên cũng nghe thấy những lời mà Như Nhan nói, độc mà Như Nhan ném ra là do hắn đem tử khí luyện chế vào trong Độc Đan của Như Nhan, Độc Đan dị biến, tất nhiên uy lực không phải tầm thường, mặc dù Thần Long vạn độc bất xâm, thế nhưng những tộc nhân Thần Long tộc này, huyết mạch đều rất yếu, làm sao có thể ngăn cản được?
- Có sinh mệnh là có thể độc, ta cũng có sinh mệnh, tuy nhiên thân thể của ta lại có tinh huyết Long Kỳ Lân, còn có sinh mệnh lực, thế nhưng, chắc chắn trong thiên địa này sẽ có thứ có thể độc được ta, chẳng qua là hiện giờ chưa gặp được. Cũng giống như Long nha lúc trước, vốn tưởng rằng nó là vô kiên bất thối, nhưng trước mặt đạo kiếm khí kia thì nó lại không khác gì tờ giấy…
Sở Nam tự cảnh cáo bản thân, ngàn vạn lần không thể khinh thường, tự nhủ bản thân mình nhất định phải kiếm cơ hội tôi luyện độc.
Có kịch độc mở đường, không ai có thể ngăn được bước chân Thỏ Ngọc tộc, chỉ trong nháy mắt đã đánh đến nơi trọng yếu của Thần Long tộc, Thỏ Ngọc tộc đang muốn áp đảo thì đột nhiên một đạo quang mang hoàng kim hiện lên, đem vùng hạch tâm bao phủ, bất luận đám người Tiểu Tinh dùng sức như thế nào cũng đều không công phá được, ngay cả Sơn Lý Nhân nện xuống Ngũ Nhạc Sơn, Hỏa Huyền Ý sử dụng liệt hỏa, Thủy Lai Dật dùng thủy thế hung mãnh cũng không thể khiến kim quang mảy may rung động.
Lôi Đình có sinh mệnh lực duy trì tính mệnh, nhìn thấy kim quang kia cũng muốn thử một phen, thế nhưng lại bị Sở Nam ngăn cản.
- Cái này gọi là kết giới sao? Ngược lại so với kết giới của Cửu U luyện cảnh lại mạnh hơn không ít…
Sở Nam thầm nghĩ, trong đầu chợt hiện lên nghi hoặc, nói:
- Cửu Sư tộc có kết giới Cửu U luyện cảnh, theo lý thuyết thì nội tộc hạch tâm cũng phải có kết giới mới đúng, nhưng cuối cùng lại không thấy xuất hiện, điều này phải chăng có liên quan đến việc tộc trưởng Cửu Sư tộc biến mất?
Chính lúc này, bên trong kết giới kim quang truyền ra tiếng cuồng tiếu:
- Thỏ Ngọc tộc, các ngươi đã gây đại họa rồi, bây giờ thần phục Thần Long tộc thì còn mong giữ được mạng sống, bằng không, truyền thừa Thỏ Ngọc tộc các ngươi sẽ biến mất khỏi đại lục này. Long Ngự kết giới không thể phá vỡ, các ngươi không phá được, cho dù là Thần Thỏ của các ngươi cũng không thể!
Tiểu Hắc bay lên không trung, tiếng quát vang lên trong đầu người ở bên trong kết giới:
- Một cái thứ rách nát có thể cản được bà cô sao?
- Thần Thỏ uy vũ!
Thỏ Ngọc tộc nhân liền cùng đồng thanh hô lên.
Trong Long Ngự kết giới, Long Trạch Tuế kinh hoảng khi tiếng quát vang lên trong đầu, tiếng quát này thậm chí còn khiến linh hồn hắn run rẩy một hồi.
Tiểu Hắc đang bay trên không trung lập tức tiến đến phía trước Long Ngự kết giới lấp lánh, vươn cái vuốt nhỏ ra, nhìn thấy độc tác này, những chiến sĩ Thỏ Ngọc tộc ở bên dưới đột nhiên bắt đầu trở nên kích động.
Động tác này, bọn hắn rất quen thuộc, tiểu trảo kia đã từng đập nát hai tên trưởng lão Thương Lang tộc, đánh rơi một tên sứ giả Cửu Sư tộc,bây giờ, lại sắp đánh vỡ Long Ngự kết giới của Thần Long tộc.
- Thần Thỏ uy vũ, Thần Thỏ uy vũ…
Quang quyển trên người tiểu Hắc càng lúc càng sáng, dưới tràng tiếng hô vang dội này, móng vuốt của tiểu Hắc cứa lên Long Ngự kết giới, lúc đang chuẩn bị xuất hiện vô số vết nứt thì ánh mắt tiểu Hắc đột nhiên lóe lên, thu hồi tiểu trảo.
Nhìn thấy vậy, Thỏ Ngọc tộc chiến sĩ đều sửng sốt, mà Long Trạch Tuế trong Long Ngự kết giới lại bắt đầu kích động, hắn cũng đã từng nghe qua truyền thuyết về con thỏ này của Thỏ Ngọc tộc, biết rõ móng vuốt của “Thần Thỏ” này có chút môn đạo. Cũng mơ hồ biết Thần Long tộc rất dè chừng con thỏ này.
Chỉ có điều, hòn đá đè nặng trong lòng Long Trạch Tuế cuối cùng cũng đã được trút xuống, hắn cười nói:
- Trước mặt Long Trạch Tuế, ta xem ngươi còn có thể “Thần” thế nào nữa!
- Ngu ngốc!
Tiểu Hắc thốt ra hai chữ ở trong đầu Long Trạch Tuế, sau đó cúi đầu xuống, dùng răng thỏ cắn lên Long Ngự kết giới, vẻ mặt Long Trạch Tuế tràn đầy nghi hoặc, trong lòng thầm nghĩ:
- Con thỏ này muốn làm gì?
Ý niệm vừa dứt, Long Trạch Tuế chợt nghe thấy tiếng “răng rắc” vang lên, linh hồn Long Trạch Tuế chợt thoáng run rẩy, sau đó liền nhìn thấy Long Ngự kết giới mà hắn cho rằng vô cùng chắc chắn lại bị cắn thủng một lỗ.
Rắc rắc… rắc rắc… rắc rắc…
Cứ mỗi tiếng “răng rắc” vang lên là lại giống như cắn vào trong lòng tộc nhân Thần Long tộc, Long Trạch Tuế phục hồi tinh thần lại, kinh hãi hét lên:
- Nhanh, khởi động công kích của Long Ngự kết giới, phát động sát chiêu mạnh nhất, Long Phệ Vạn Linh!
Mọi người cũng giật mình tỉnh lại, biết rằng nếu cứ để tiếng “răng rắc” kia tiếp tục phát ra thì Long Ngự kết giới chắc chắn sẽ bị Thần Thỏ nuốt sạch, vì vậy lập tức hành động, Long Ngự kết giới phát ra hào quang vạn trượng, giống như tiếng Long ngâm.
Tiểu Hắc cũng mặc kệ, chỉ mở cái miệng nhỏ ra mà cắn, càng cắn càng nhanh, mà không chỉ cắn thủng một lỗ mà là cắn cả mảng lớn, tất cả mọi người đều không hiểu cái miệng nhỏ thế kia, thân hình nhỏ thế kia, làm sao có thể cắn được rộng và nuốt được nhiều như vậy.
Chỉ có Sở Nam là biết, bởi vì nữ nhi của hắn không phải là con thỏ, mà là Long mười trảo, không đúng, sau khi tăng thêm đạo quang quyển tín ngưỡng lực kia thì đã trở thành thập sắc (*) rồi, hắn nhìn chằm chằm đạo Long Ngự kết giới bị tiểu Hắc thôn phệ, có lẽ tiểu Hắc cảm nhận được trong kết giới này ẩn chứa Long lực, mặc dù Long lực rất ít, nhưng lại rất tinh thuần, tiểu Hắc vừa mới đổi trảo thành miệng liền đem kết giới nuốt sạch sẽ.
- Ầm…
Một tiếng nổ lớn vang lên, Long Ngự kết giới bắn ra một đầu Cự Long, Cự Long mở rộng miệng, hướng về phía tiểu Hắc mà nuốt đến, miệng của Cự Long rất ớn, cho dù vài trăm tiểu Hắc thì cũng có thể một ngụm nuốt gọn.
Bên dưới tiếng hò hét càng lớn hơn, chỉ có điều bên trong tiếng hò hét này lại có nhiều hơn vài phần kinh hoảng.
Tiểu Hắc giống như không phát hiện, vẫn không ngừng cắn vào Long Ngự kết giới, ngay lúc miệng của Cự Long sắp bao phủ lấy tiểu Hắc thì một đạo kim quang chói mắt bắn ra, kim quang đâm vào mắt mọi người, bất kể là tộc nhân Thỏ Ngọc tộc hay là tộc nhân Thần Long tộc đều không dám mở mắt, ngoại trừ Sở Nam.
Sau khi kim quang lóe lên, mọi người liền nhìn thấy chỉ còn con thỏ, con thỏ vẫn còn đang gặm nhấm Long Ngự kết giới, mà Cự Long thì đã biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa, phảng phất như chưa từng xuất hiện.
Tộc nhân Thần Long tộc không biết vừa rồi kim quang lóe lên đã phát sinh chuyện gì, cũng không biết Cự Long đã đi đâu, nhưng trong lòng bọn hắn đã bắt đầu sợ hãi, ngược lại, tộc nhân Thỏ Ngọc tộc lại bừng lên chiến ý vô cùng, dưới tiếng hét ra lệnh của Tiểu Tinh, đại quân liền tràn qua kết giới bị cắn thủng, xông thẳng vào nơi hạch tâm của Thần Long tộc.
Một lát sau, Long Ngự kết giới đã hoàn toàn bị tiểu Hắc thôn phệ sạch sẽ, tiểu Hắc lại trở về lòng Sở Nam, trong đầu Sở Nam vang lên âm thanh vui vẻ:
- Phụ thân, ăn ngon lắm, còn muốn ăn thêm một chút nữa.
Sở Nam cảm thấy Long lực của tiểu Hắc dường như đã tăng trưởng hơn không ít, khẽ cười rồi nói:
- Chúng ta đi tìm.
Lập tức, Sở Nam ôm lấy tiểu Hắc, nhảy đến trước mặt Long Trạch Tuế, Long Trạch Tuế hét thảm một tiếng, ngã nhào xuống đất, Sở Nam chợt hỏi:
- Nơi Đồ Đằng tế tự của Thần Long tộc ở đâu?
- Ta không… biết, cho dù biết thì ta cũng không nói cho ngươi!
Long Trạch Tuế vừa rống lên lại hét thảm, bởi vì trên người hắn đã bắn ra vài chục vòi máu tươi, Sở Nam lại hỏi:
- Bây giờ ở đâu?
- Ta…
Long Trạch Tuế hơi có chút chần chờ liền nhìn thấy Sở Nam đưa tay lên, dưới kinh hoàng áp bức, lập tức hét lên:
- Ta nói, ta dẫn các ngươi đi!
Long Trạch Tuế lúc này mới bò dậy, lảo đảo tiến về phía trước, trong lòng oán hận nghĩ:
- Nơi tế tự của Thần Long tộc há có thể để các ngươi muốn vào là vào sao? Quả thật ra sợ các ngươi, ta dẫn các ngươi đi, nhưng là dẫn các ngươi đi chịu chết!
Phía sau lại truyền đến tiếng hô giết kịch liệt, Thần Long tộc cầu viện binh, nhưng sau khi mệnh lệnh truyền đi lại không có ai đến cứu viện, Sở Nam cũng không lo lắng, chiến lực của đám người Thỏ Ngọc tộc không còn như xưa, hơn nữa, trong tay Như Nhan còn có kịch độc.
Một khắc sau, Long Trạch Tuế đã dẫn Sở Nam và tiểu Hắc đến nơi tế tự thần thánh nhất Thần Long tộc, nơi tế tự này không phải là nơi cao nhất của Thần Long tộc, nhưng đứng ở đây có thể nhìn thấy lôi điện nhảy múa trên không trung hết sức rõ ràng.
Vừa đến nơi, Long Trạch Tuế liền quỳ xuống đất, miệng rống lớn:
- Thủ Điện đại nhân, Thỏ Ngọc tộc đã giết vô số tộc nhân Thần Long tộc chúng ta, xin hãy xuất thủ giết kẻ trước mắt này!
Sở Nam không để ý đến hắn, trực tiếp đi vào điện tế tự, vừa đi vào đến cửa đại điện thì một tiếng quát trầm trọng không mang theo chút tình cảm nào từ trong điện truyền ra:
- Kẻ tự tiện xông vào trong Thần Long tế tự điện, chết!
Sở Nam mặt không đổi sắc, một bước tiến vào.
Nhất thời, trong điện tế tự liền truyền ra một cỗ đại lực đánh thẳng đến Sở Nam, Sở Nam không lùi bước, ngược lại bước ra hai bước, cỗ đại lực này đâm lên người Sở Nam lập tức bắn ngược trở về, đâm đến mức khiến cả tòa cung điện lay động một hồi.
- Cái gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.