Sơn Lý Nhân đi đến trước mặt Như Nhan, đem Như Nhan ôm vào lòng, thâm tình nói:
- Tư nay về sau ta sẽ là ngọn núi của nàng, chuyện này hôm nay sẽ không bao giờ xuất hiện nữa!
- Ưm.
Như Nhan thấp giọng đáp.
Một màn cố sự ái tình diễn ra trên chiến trường, Tiểu Tinh nhìn thấy, trong lòng chân thành chúc phúc. Sở Nam cũng nhìn thấy, hắn lại nghĩ đến người yêu của mình, nhớ đến tình cảm của mình, trong lòng chợt cảm thấy ấm áp, không biết hiện nay người yêu thương đang ở đâu, thầm nhủ:
- Mộng Nhân, Linh Vân, chờ ta, rất nhanh thôi, ta sẽ trở về.
Sở Nam cảm động, ôm con thỏ đến trước mặt hai người Như Nhan, nói:
- Như Nhan, nhận ta là vi huynh, ngươi có bằng lòng không?
Như Nhan lại lần nữa bị kinh hỉ đánh cho choáng váng, sau khi Tiểu Tinh nhắc nhở lần nữa mới hồi phục tinh thần, vội nói:
- Đại nhân, Như Nhan chỉ là…
- Chẳng lẽ ngươi không muốn làm muội muội của ta?
Sở Nam ngắt lời Như Nhan, Như Nhan nhìn chằm chằm Sở Nam, sau đó khom người cúi đầu nói:
- Nguyện ý, Như Nhan nguyện ý, Như Nhan bái kiến huynh trưởng.
Sở Nam gật đầu, lại quay đầu về phía Sơn Lý Nhân nói:
- Như Nhan là muội muội của ta, hoàn toàn xứng với thân phận thiếu tộc trưởng Sơn tộc của ngươi, ngươi vĩnh viễn phải đối tốt với nàng, không được cô phụ tấm chân tình của nàng, vĩnh viễn bảo vệ nàng!
- Đại nhân, Sơn Lý Nhân nguyện ý hạ Đồ Đằng huyết thệ, vĩnh viễn bảo vệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1447686/chuong-1028.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.