Chương trước
Chương sau
Sư Sơn nhìn thấy món đồ chơi đã từng thuộc về hắn, sau này Thỏ Ngọc tộc vùng dậy, nàng so với lúc trước càng có mị lực, càng có hương vị, thế nhưng trong lòng hắn lại không dâng lên nổi nửa ý niệm đùa bỡn, hắn chỉ hoảng loạn gào lên:
- Như Nhan, ngươi dám cản đường ta? Nhanh tránh qua một bên, bằng không…
- Bằng không thì ngươi muốn thế nào? Ngươi lại muốn trước mặt mọi người khi nhục ta, muốn tiêu diệt Thỏ Ngọc tộc ta?
Thanh âm của Như Nhan lạnh như băng, thấm sâu tận xương tủy Sư Sơn, Sư Sơn cũng sững sờ, trong ấn tượng của hắn, Như Nhan từ trước đến nay đều luôn khúm núm, chưa từng có biểu hiện cường thế như vậy. Lúc trước chỉ cần một ánh mắt của hắn đã có thể khiến Như Nhan sợ đến mức run rẩy, thế nhưng lúc này, người run rẩy lại chính là Sư Sơn hắn.
- Như Nhan, niệm tình lúc trước ta đã chiếu cố ngươi, xin ngươi tha cho ta một mạng, cho ta một con đường sống đi.
Sư Sơn bắt đầu cầu khẩn, hai đầu gối chạm đất, vừa quỳ vừa lết trên mặt đất, chỉ có điều sâu trong mắt hắn lại lóe lên một tia hung quang.
Như Nhan nhìn Sư Sơn quỳ trước mặt mình, cảm thấy trong lòng có một ngụm ác khí, quát:
- Chiếu cố ta? Sư Sơn, ngươi quả thật là biết chiếu cố, chiếu cố đến mức khiến ta sống không bằng chết!
- Như Nhan, van xin ngươi, ta dập đầu với ngươi, xin ngươi hãy bỏ qua cho ta.
- Sư Sơn, ngươi cũng có ngày hôm nay sao? Ta đã sớm thề, nhất định phải báo mối thù gấp trăm lần ngày xưa.
Như Nhan vô cùng quyết tâm, Sư Sơn vừa dập đầu vừa cầu khẩn, nhưng khoảng cách của hắn lại càng ngày càng gần Như Nhan, ngay lúc Sư Sơn chuẩn bị dập đầu tiếp thì thân thể đột nhiên phóng ra, thoáng cái đem Như Nhan bắt vào tay.
Sự tình xảy ra quá đột ngột, ngay cả Sơn Lý Nhân cũng phản ứng chậm mất một nhịp, Sư Sơn đem Như Nhan bắt vào tay, cười như điên, quát:
- Con mẹ ngươi, ngươi vĩnh viễn là đồ chơi của lão tử, không chỉ là đồ chơi mà ngươi còn là bùa hộ mệnh của lão tử, có ngươi trong tay, lão tử nhất định có thể bình an thoát khỏi đây.
- Thả nàng ra, cho ngươi được chết toàn thây!
Sơn Lý Nhân lạnh lùng nói, Sư Sơn cười một cách càn rỡ, nói:
- Ngươi là tình nhân của ả? Nói cho ngươi biết, Như Nhan đã bị lão tử đùa giỡn đến mức không thể dâm đãng hơn, không ngờ ngươi còn đi nhặt lấy!
Sư Sơn nói ra lời này, con mắt vẫn luôn trầm ổn của Sơn Lý Nhân đột nhiên trở thành huyết hồng, Sư Sơn còn khiêu khích, nói:
- Như thế nào? Nổi giận sao, khó chịu ư? Nếu không thoải mái thì ngươi cũng phải chịu đựng cho lão tử, không phải, quỳ xuống cho lão tử, nếu không lão tử sẽ để lại trên mặt nàng vài đạo vết thương…
- Ta là con trai tộc trưởng Sơn tộc, tộc trưởng Sơn tộc đời tiếp theo, ngươi thả nàng, bắt ta thì ngươi không chỉ có thể rời khỏi đây mà còn có đường lui.
Trong thanh âm của Sơn Lý Nhân lúc này đã tràn đầy lo lắng.
Ánh mắt Sơn Lý Nhân sáng lên, nói:
- Ngươi cho ta là kẻ đần sao? Chỉ cần bắt được ả dâm tiện này thì đã có thể áp chế ngươi rồi, nghe lời đi, nhanh quỳ xuống!
Tiếng rống vang lên, tay của Sư Sơn đã hơi dùng lực.
Sơn Lý Nhân có chút cấp bách, đang muốn hành động thì khóe mắt Như Nhan đột nhiên rơi lệ, nhìn chằm chằm Sơn Lý Nhân mà nói:
- Ngươi là thiếu tộc trưởng của Sơn tộc, còn ta chỉ là một món đồ chơi, sớm đã tàn chi bại liễu, không đáng để ngươi làm vậy.
- Ta thích ngươi, vậy là đủ rồi.
- Đừng tốt với ta như vậy, ta vốn đã tuyệt vọng với nam nhân trên thế gian này, là ngươi đã mở lòng ta, khiến ta thức tỉnh, khiến ta say mê, chỉ có điều, ta bây giờ vẫn có thể nhịn đau mà rời khỏi lồng ngực ấm áp của ngươi. Nhưng nếu ngươi cứ như vậy thì ta sẽ thật sự rơi vào hố sâu, cuối cùng không thể thoát ra được. Nếu có một ngày ngươi đem ta vứt bỏ, như vậy ta sẽ trở thành nữ nhân độc ác nhất đại lục này.
Tiếp đó, lệ thủy trên mặt Như Nhan càng tuôn trào nhiều hơn.
Từng âm thanh, từng chữ của Như Nhan giống như đại chùy gõ vào nơi sâu nhất trong lòng Sơn Lý Nhân. Lập tức, mầm mống tình yêu trong lòng Sơn Lý Nhân đột nhiên mọc rễ, phát triển, trổ lá ra hoa…
Thanh âm hoa nở nghe rất êm tai…
Sơn Lý Nhân cũng không thề non hẹn biển, cũng không nói những lời ngon ngọt, chỉ nói một cách khí phách:
- Tin tưởng ta, đây là lời hứa hẹn của đại sơn!
Như Nhan nở nụ cười, giống như nghe thấy “tiếng hoa nở” trong tim Sơn Lý Nhân, nói:
- Ta tin ngươi.
Đúng lúc này, một tiếng cuồng tiếu phá vỡ không khí hạnh phúc của hai người, Sư Sơn cười khẩy nói:
- Dzô, còn nói chuyện tình ái nữa, thực sự xem lão tử là vô hình sao? Con mẹ nó, lão tử phải sờ xem thân thể của ngươi ẩm ướt không…
Sư Sơn tự cho là có Như Nhan ở trong tay mình thì sẽ có thể sống sót, vì vậy cánh tay liền luồn đến giữa hai chân Như Nhan mà sờ soạng, Như Nhan lạnh lùng nói:
- Ngươi đúng là lớn mật, còn dám đụng chạm vào ta, ta đã không còn là ta trước đây nữa, cánh tay này của ngươi đã sớm nên nát rồi.
Thanh âm vừa dứt, Sư Sơn liền cảm thấy từ cánh tay truyền đến đau đớn kịch liệt, đưa mắt nhìn lại liền thấy cánh tay của hắn bắt đầu mục nát, nước mủ chảy ra, xương trắng biến đen, từng khối bắt đầu vỡ ra…
-DG-: Hạ độc lúc nào mà thần kỳ quá vậy, không phải là bôi độc ở “chỗ đó” chứ hả
- Con mẹ nó, ngươi đến cùng đã làm gì ta?
- Miệng của ngươi cũng nên nát đi!
Tiếp đó, miệng của Sư Sơn cũng bắt đầu vỡ nát, hàm răng, đầu lưỡi vỡ thành từng mảnh.
- Ngươi…
Sư Sơn cuối cùng không còn nói gì được nữa.
- Ánh mắt ngươi từng nhìn thấy thân thể ta, cũng có thể nát được rồi!
Tiếp đó, từ trong hốc mắt Sư Sơn chảy ra huyết thủy, con mắt rơi xuống đất…
- Tim của ngươi cũng nên nát!
- Phổi của ngươi cũng nên nát!
- Thận của ngươi cũng nên nát!
….
-DG-: Có một thứ chưa nát
- Thân thể của ngươi đều nát hết đi!
Sư Sơn ngã xuống đất, trên người có trăm ngàn lỗ máu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.