Bỏ ra trọn vẹn nửa tháng, ngoại trừ trận pháp ghi chép trên tấm da thú mà Sở Thiên Phong đưa cho hắn, Sở Nam đã đem toàn bộ thư tịch trận pháp thăm dò vài lượt, mà trận pháp trên tấm da thú thì Sở Nam xem xét cả buổi cũng không nhìn ra mánh khóe.
Phải biết rằng, hiểu biết về trận pháp của Sở Nam hiện nay tuyệt đối không kém, hơn nữa hiểu biết này cũng không phải là lý thuyết suông, nhưng dù là vậy, Sở Nam đối với tàn trận trên tấm da thú cũng không nhận ra được gì, hai mắt chỉ nhìn thấy một mảnh tối tăm.
Cũng may Sở Nam biết rõ bản thân nên chấp nhất ở đâu, không tiếp tục đặt tinh lực đặt trên tàn trận nữa, Sở Nam đem tấm da thú thu lại, bắt đầu dùng sa bàn thôi diễn, nhưng hắn vẫn không thôi diễn đường kinh mạch, mà đem mỗi trận pháp tách rời, trở về trạng thái nguyên thủy nhất.
Trong thế giới của Sở Nam, ngoại trừ trận pháp ra, mỗi thời mỗi khắc đều có liên hệ cùng trận pháp, không phải phân thì là hợp, hoặc diễn hóa thành mới. Chỉ trong nháy mắt, liền lóe lên vài chữ:
- Ngũ Hành, Thất Tinh, Bát Quái, Cửu Cung, Chính Phản, Điên Đảo, Chân Huyễn, Thiên Cương, Địa Sát, Bắc Đẩu…
Mặc dù không giống như bản thân tự mình trải qua hàn băng liệt hỏa, thạch đè kim trảm, thế nhưng, tinh lực, ý niệm của Sở Nam lại gặp phải khảo nghiệm lớn nhất, đôi mắt hõm sâu vào, gương mặt ngày càng gầy yếu, vết máu dính trên khóe miệng cũng chưa từng chùi…
Nếu không phải Sở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1447560/chuong-902.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.