Sở Nam không có mở mắt ra, giờ phút này hắn đang có một loại cảm giác, một loại cảm giác như lúc nhìn thấy Điệp Y tiên tử múa một khúc "Vũ Nghê Thường" kia, cảm giác như vậy, chính là làm cho Sở Nam cảm thấy tinh thần mình được rèn luyện một lần!
Bất quá, lần rèn luyện tinh thần này lại có chút khác biệt.
Hai lần rèn luyện tinh thần trước, Sở Nam cảm giác được tinh thần của mình đắm chìm trong thanh tuyền, mà lần này Sở Nam lại cảm giác được tinh thần hắn như một ngọn Thiên Sơn xung quanh lượn lờ mây mù, mà bên trong mây mù, ngọn Thiên Sơn đang dần dần trưởng thành, càng ngày càng cao, như muốn xé trời lao ra.
Sở Nam không có nghĩ rằng một màn tái hiện "nhà" kia lại có thể để cho tinh thần hắn rèn luyện như thế, bởi vì hắn đã hoàn toàn chìm đắm vào bên trong, thiên địa phảng phất như không hề tồn tại, tồn tại chỉ có ngọn núi kia, mây mù kia...
Mà bên ngoài Thần Võ Hậu Phủ, Tuyên Dương phu nhân mang theo Công Tôn Thanh, Vệ Võ Hoàng, Khúc quản gia, còn có Sở Ngạo cùng một đống người đang đi tới đại môn. Hộ vệ đại môn vừa nhìn thấy Tuyên Dương phu nhân liền nhận ra được ngay nhưng cũng không sợ hãi nào mà ngược lại còn lớn tiếng quát lên:
- Ngoài Thần Võ Hậu Phủ, cấm lớn tiếng xôn xao, các ngươi còn không mau mau rời đi.
Hộ vệ này dám hét lớn như thế, đương nhiên là mượn uy phong của Thần Võ Hậu Phủ rồi.
- Lớn mật, hộ vệ nho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1447479/chuong-821.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.