Vừa hô vừa lùi về sau, sau đó hắn quay đầu lại nhìn thấy Tuyên Dương phu nhân, vẻ mặt thoáng cái hiện lên vẻ vui mừng mà gấp gáp nói:
- Mẫu thân, mau mau giết hắn đi, giết cái tạp chủng này đi, hắn muốn lấy tính mạng của ta...
- Uy nhi, đừng sợ, có mẫu thân ở đây.
- Giết hắn rồi, đem hắn chém thành trăm mảnh, ngàn mảnh...
Công Tôn Uy không thuận theo mà tiếp tục nói, còn Sở Ngạo lại nói ra:
- Thất thiếu gia, ngươi thấy rõ ràng, ta thật là người đánh ngươi kia sao? Ta và hắn chính là giống nhau như đúc sao?
- Ân?
Công Tôn Uy vừa nghe được liền nổi lên nghi vấn, còn Vệ Võ Hoàng kia lại cau mày nói:
- Tuyên Dương phu nhân, trong cơ thể thất thiếu gia còn có bệnh không tiện nói ra được, nếu không thể trừ được tận gốc, sợ rằng sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.
- Bệnh không tiện nói ra? Là bệnh gì mà không thể tiện nói ra?
- Lão phu nhất thời không thể tra ra được, có khả năng là trúng phải kỳ độc gì!
- Cái gì?
Tuyên Dương phu nhân lập tức nhảy dựng lên, chợt đối với Sở Ngạo nói:
- Ngươi biết người kia hiện đang ở nơi nào không?
- Nếu thật như lời của hắn, hắn hẳn là ở trong trang viên kia.
Sở Ngạo không có nửa điểm do dự mà nói thẳng ra.
- Dẫn đường!
Bên trong Thần Võ Hậu Phủ, trong trang viên yên tĩnh, không có lầu các hành lang uốn khúc, không có thuỷ tạ ca đài, hoạ đống điêu lương (*),mà chỉ có một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1447478/chuong-820.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.