Đợi mọi người thối lui, chỉ còn lại Vu Mã Dã và Sở Nam.
Vu Mã Dã cười nói:
- Dường như ngươi không hề có chút khẩn trương thì phải?
-DG-: Tên đầy đủ Vu Mã quân sư là Vu Mã Dã
- Tại sao phải khẩn trương?
Sở Nam cười nói, hắn cũng không biết thanh danh của Vu Mã Dã, cho nên căn bản không hề sợ hãi, lại nói, cho dù có biết danh tiếng của đối phương thì với cảnh giới hiện nay của Sở Nam cũng không để hắn trong lòng, càng không nói đến việc khẩn trương.
Vu Mã Dã sững sờ, đáp:
- Nói cũng đúng, căn bản là không cần khẩn trương! Ta còn không ngờ sẽ có một ngày thua một tân thủ chưa từng đọc qua binh thư, cũng chưa từng sử dụng sa bàn.
Sau khi tự giễu một câu, Vu Mã Dã mới thu hồi tâm tình, nghiêm mặt nói:
- Ngươi vừa rồi sử dụng binh pháp rất quỷ dị, chỉ có điều quả thật rất hữu hiệu…
Nói đến đây, Vu Mã Dã lại chuyển hướng:
- Thế nhưng, nếu như binh pháp của ngươi chỉ là cảnh giới đó thì bất kể hữu hiệu ra sao thì ngươi cũng không đủ tố chất để trở thành thiên phu trưởng, càng không thể làm đại tướng quân!
Sở Nam tất nhiên hiểu rõ bản thân, đứng dậy chắp tay nói:
- Nguyện nghe quân sư dạy bảo!
Vu Mã Dã khẽ gật đầu, nói:
- Dạy bảo thì không dám, chỉ có điều lớn hơn ngươi vài chục tuổi mà thôi, các sự tình và kinh nghiệm cũng có nhiều hơn một chút, đồng thời cũng có một ít cảm ngộ.
Vu Mã Dã cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1447404/chuong-746.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.