Một đoàn quân xà trận xếp thành hàng dài uốn lượt, trong mắt Sở Nam lúc này đã không còn quân nhân Man Việt nữa, chỉ còn lại xương, thịt của con “mãng xà”, bất luận “mãng xà” này có vùng vẫy thế nào thì Sở Nam vẫn chỉ dùng “Cốt Nhục Phân Ly” mà thôi.
Thoáng chốc, tiếng kim loại đao thương vang lên, tiễn mang bạo xạ, cát bụi tràn ngập.
Nhìn cảnh chém giết trước mặt, nam tử nho nhã không thể bình tĩnh như vừa rồi được nữa, hắn giống như nhìn thấy một màn tàn sát kinh diễm cực điểm, bảy trăm quân Man Việt trong nháy mắt đã tổn thất một nửa, mà quân lính Đại Khánh Quốc thì lại tổn thất chưa đến một trăm.
Trận chiến trong sa bàn này, quân lực Đại Khánh Quốc và quân lực Man Việt đều bố trí bằng nhau, nói cách khác, nếu là bình thường thì mỗi quân Man Việt chỉ có thể giết một quân Đại Khánh Quốc.
Thế nhưng hiện tại, tỉ lệ tổn thật của quân Man Việt rất lớn, cứ theo đà này thì quân Man Việt sẽ phải thua không thể nghi ngờ. Hơn nữa, nam tử nho nhã còn phát hiện, càng lúc thì Sở Nam càng chỉ huy quân đội thuần thục, sai lầm lúc trước cũng không tái hiện.
Nam tử nho nhã kinh hãi, nhưng Sở Nam biết rõ, nếu như hắn có thể chân chính sử dụng thuần thục như cánh tay của mình, lúc đó sẽ biến thành một thanh “đao” thực sự, như vậy, quân sĩ Đại Khánh Quốc sẽ không thương vong một người nào.
Tỉ lệ tổn thất của hai quân càng lúc càng lớn, ánh mắt nam tử nho nhã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1447403/chuong-745.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.