- Ta. Chu Chi Võ bị sát khí uy hiếp làm cho hoảng sợ vẫn chưa có phục hồi tinh thần lại, nhưng sau khi thấy Nghiêm Thần ôn hoà lại, Chu Chi Võ, nói:
- Đại ca của ta!
- Đại ca của ngươi là ai?
- Ta không nói cho ngươi.
- Ngươi...
Nghiêm Thần không sao nghĩ tới Chu Chi Võ lại sẽ nói ra một câu như vậy, ánh mắt hắn nhìn vào Chu Chi Võ, lạnh lẽo vô cùng, làm cho cả người Chu Chi Võ run rẩy, đột nhiên khóc lên.
- Ngươi là ai? Thật là dọa người.
Thấy bộ dáng kia, Nghiêm Thần cũng không ngừng lắc đầu, dở khóc dở cười, nhìn Chu Chi Võ, đột nhiên nghĩ đến:
- Ngươi có phải mất ký ức hay không?
Chu Chi Võ lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
Nghiêm Thần suy nghĩ, ánh mắt mới vừa hòa hoãn xuống, đột nhiên lại run sợ vô cùng.
- Cổ hơi thở kia biến mất?
Nghiêm Thần đang chuẩn bị đuổi theo tìm kiếm xem đến tột cùng là như thế nào, nhưng động tĩnh trong bí thất càng lúc càng lớn rồi, trong đầu Nghiêm Thần hiện lên ba nghi vấn:
- Trong bí thất tại sao có thể có động tĩnh lớn như thế? Lâm Vân đi nơi nào? Mới vừa rồi biến mất cổ hơi thở kia, chính là Lâm Vân làm sao?
Ba nghi vấn này hiện ra, trong đầu Nghiêm Thần đột nhiên hiện lên một đạo ánh sáng.
- Có thể động tĩnh trong bí thất, là Lâm Vân làm ra? Lâm Vân này phải giết bằng được?
Nghiêm Thần không tin, nhưng không thể không thừa nhận có loại khả năng này, Nghiêm Thần lại nghĩ tới,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1447351/chuong-693.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.