Có lão tử ở đây, ngươi còn muốn tự bạo sao? Cứ đứng yên ở đấy, lát nữa nếu ngươi có thể giết được Lâm Vân thì ngươi có thể sống.
Tử Võ Hoàng lớn tiếng quát, nhưng trong lòng lại nghĩ:
- Sinh mệnh lực của Sở Nam quả nhiên không tệ, chỉ trong chốc lát đã khôi phục hơn phân nửa, so với Hồi Nguyên Đan hay Tăng Nguyên Đan còn lợihại hơn.
Mà tên đệ tử Kiếm Trảm Phái kia lúc này đã choáng vángrồi, Thái Thượng trưởng lão cũng không phải là đối thủ của Lâm Vân, hắnlàm sao có thể đánh bịa đây? Bảo hắn đi giết Lâm Vân, như vậy quả thậtchỉ có thể dùng hai chữ "muốn chết" để hình dung, hắn quay đầu lại, nhìn về phía Lâm Vân, vừa vặn chứng kiến cảnh tượng Thái Thượng trưởng lãothổ huyết, bộ dạng thê thảm.
Thái Thượng trưởng lão thật sự thổhuyết, lực lượng mà Kiếm Trảm Phái âm thầm bồi dưỡng, tiêu phí đại khílực mới có thể tạo nên, khó mà tưởng tượng dược vất vả bao nhiêu, có thể nói tương lai của Kiếm Trảm Phái sẽ dựa vào bọn hắn, nhưng bây giờ, chỉ trong chốc lát đã bị Tử Võ Hoàng không quản đến phong phạm tiền bốimạnh mẽ hủy diệt rồi.
Như vậy bảo hắn làm sao có thể bình tĩnh được?
- Đều tại tên Lâm Vân gây họa, tất cả đều tại Lâm Vân, nếu như không cóLâm Vân, không phải Lâm Vân giết Nghê Thành, giết Từ Thạc, giết Tộc tôncủa ta thì ta cũng không tự mình đến đây… cũng sẽ không… xuất hiện kếtquả như vậy!
Từ Ngạn đem toàn bộ oán hận đổ lên đầu Sở Nam, hoàntoàn quên mất việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1447235/chuong-577.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.