Thượng Thanh Đông đột nhiên liền cất tiếng chửi mắng không dứt, khiến Diệu Âm và Lữ Dương Minh đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, thậm chí còn kinh ngạc không kém khi nhìn thấy hai gã sơ cấp Võ Vương đứng đằng sau Sở Nam, trong lòng không khỏi thầm nghĩ:
- Đường đường là cao cấp Võ Vương của Thiên Nhất Tông, mà sao lại như một mụ già chua ngoa vậy?
Hai người đưa mắt nhìn Sở Nam, nghĩ:
- Người này rốt cuộc đã nói những gì, khiến Thượng Thanh Đông có bộ dạng như vậy?
Thượng Thanh Đông lên tiếng chửi mắng, Sở Nam cũng liền ra tay, Thượng Thanh Đông định tự bạo, lòng bàn tay Sở Nam liền xuất hiện băng mang, xoay chuyển thành vũng xoáy, trong nháy mắt đã bao trùm lấy Thượng Thanh Đông. Có lẽ cảm thấy cái chết cận kề, trong khoảnh khắc nhìn thấy vũng xoáy, Thượng Thanh Đông dường như nghĩ ra điều gì, hét lớn:
- Khương Lập sư đệ là do ngươi giết?
- Ngươi thật thông minh, chỉ tiếc là quá muộn rồi.
Sở Nam cười đáp, nhân lúc Thượng Thanh Đông còn chưa kịp phản ứng, vũng xoáy băng mang trùm xuống, khiến đầu Thượng Thanh Đông xuất hiện một vết nứt rất lớn, đồng thời, cổ kiếm cũng đâm vào trong đan điền của hắn.
Ánh mắt Thượng Thanh Đông vẫn mở to, Sở Nam nói nhỏ bên tai hắn:
- Nếu ngươi không phải người của Thiên Nhất Tông, ta có lẽ có thể tha cho ngươi, ngươi cũng đừng trừng mắt nhìn ta như vậy, sẽ có một ngày, Thiên Nhất Tông bị ta giẫm dưới chân. Cho nên, ngươi chỉ đi sớm một bước mà thôi.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1447078/chuong-420.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.