Một con đường huyên náo lớn như vậy, trong chốc lát liền trở nên lạnh tanh.
Vân Trung Hùng đến thật nhanh, hừng hực xông tới.
Cảnh tượng đầu tiên, nhìn thấy thi thể có con dao găm cắm trên đầu, Vân Trung Hùng lạp tức oa oa khóc ra tiếng:
- Bình nhi, con tỉnh lại đi, Bình nhi, là ai, con nói cho ta biết, là ai giết chết con, ta báo thù cho con, ta sẽ giết cả nhà hắn…
- Là ta giết hắn đấy!
Vũ Hạo tiến lên phía trước một bước, nói với Vân Trung Hùng đang trong cơn giận dữ, không đợi Vân Trung Hùng tức giận hạ lệnh, Vũ Hạo cười lạnh lùng nói:
- Vân Trung Hùng, ngươi biết ta là ai không?
Quần áo của Vũ Hạo rách rưới vô cùng, khắp người đầy máu đen, rối bù, Vân Trung Hùng sao có thể nhận ra được, hắn quát:
- Lão tử cóc cần biết ngươi là ai, không ngờ dám giết con ta, ta sẽ chôn luôn cả nhà ngươi!
- Ha ha ha…
Vũ Hạo cười điên cuồng, tiếng cười đầy thê thảm, đầy bi thống:
- Họ Vân kia, năm năm trước, cả nhà ta mười tám mạng đã bị ngươi giết hết rồi…
- Hả?
Vân Trung Hùng sửng sốt:
- Ngươi là ai?
- Ta là ai?
Vũ Hạo ngửa mặt rống to:
- Ta là người đến diệt toàn bộ Vân gia các ngươi, đến tìm Vân gia nhà ngươi ăn miếng trả miếng, nợ máu trả bằng máu, là đến để mười tám oan hồn được nghỉ ngơi…
- Mười tám mạng?
Vân Trung Hùng dường như đã có một chút ấn tượng, nghĩ nghĩ rồi đột nhiên nhớ ra, giận giữ:
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1446887/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.