Không phải lá nghé con không sợ cọp.
Sở Nam chỉ muốn “viên đá mài” mạnh hơn một chút, giúp hắn mài cây đao này càng thêm sắc bén.
Cho nên Sở Nam mới cho thời gian để tráng hán khôi phục nguyên lực.
Đồng thời Sở Nam cũng nói Trùng Nhâm khôi phục lại trạng thái tốt nhất để cùng nhau xuất thủ.
Tiếp đó, Sở Nam quay người lại nhìn Hoa Minh sắc mặt tái nhợt, chậm rãi nói:
- Mặc dù ngươi bị thương nặng nhất, nhưng có lẽ ngươi vẫn còn sức đánh một trận, đúng không? Ăn chút đan dược hồi phục nguyên khí đi.
Nói xong thì Sở Nam đứng chính giữa, vừa vặn ở trung tâm ba người.
- Diệt!
Sở Nam hét lớn một tiếng, chân dẫm xuống, song thủ vung mạnh, dùng lực chấn một cái, hỏa diễm quanh người đang bùng cháy tức thời bị dập tắt.
Theo hỏa diễm bị dập tắt, thân thể tráng hán lại lần nữa run rẩy, trong miệng như có máu tươi trào ra, thế nhưng bị hắn kiềm nén nuốt ngược trở lại.
Sở Nam phủi phủi quần áo, đứng chắp tay, bộ dạng bình thản ung dung.
Hắn đnag chờ ba người Hoa Minh khôi phục thực lực, đồng thời chờ đợi sự tình tiếp tục phát triển, Nam Cung gia sẽ không để yên, bởi vì Nam Cung gia không thể kham nổi sự sỉ nhục này, trên địa bàn của mình lại bị người khác đánh, không khác gì tát vào mặt bọn họ một cái, nếu như không lấy lại thể diện thì thanh danh của Nam Cung gia sẽ rớt xuống ngàn trượng, thanh danh là thứ rất kỳ lạ, là khối bài tử của đám thế gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1446866/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.