Bắt gà rừng, bắt thỏ rừng, đuổi mèo rừng, Tử Mộng Nhân hứng khởi vô cùng.
Nàng lúc này đã không còn theo sau Sở Nam nữa, mặc dù ở Thần Khí Phái suốt, ở đó cũng có không ít thỏ rừng, gà rừng và những động vật khác, thế nhưng ở bên ngoài so với ở trong Thần Khí Phái thì vẫn hoàn toàn khác nhau.
Sở Nam ngược lại đi phía sau Tử Mộng Nhân, một tay nắm một con gà rừng, một tay nắm một con thỏ rừng.
Sức ăn của Sở Nam rất lớn, những thứ trong tay căn bản không đủ để hắn nhét kẽ răng, thế nhưng có đan dược bổ sung cho nên hắn cũng không ăn nhiều, nơi này bọn hắn chưa đến bao giờ, Sở Nam phải cẩn thận đề phòng, thấy Tử Mộng Nhân vẫn còn đang chạy vào sâu bên trong, Sở Nam chợt hô:
- Mộng Nhân, những thứ này đủ ăn rồi, đừng đi vào bên trong nữa.
- Đồ ngốc, đi chơi một chút, ta chưa bao giờ vui vẻ như vậy, chúng ta hãy bắt thêm mấy con nữa đi.
Tính ham chơi của Tử Mộng Nhân bộc phát, cười nói:
- Đồ ngốc, ta biết ngươi lo lắng gặp phải nguy hiểm, nhưng ngươi xem xem, chúng ta ở đây lâu như vậy mà cũng chỉ bắt gặp một vại động vật nhỏ, ngay cả một con rắn cũng không thấy thì càng không phải nói đến những Ma thú hung thú, nơi này căn bản không có nguy hiểm.
Nói xong, Tử Mộng Nhân lại nhanh chóng chạy về phía trước, Sở Nam chỉ có thể bất đắc dĩ đuổi theo.
- Con Hồng Hồ vừa rồi rõ ràng chạy theo hướng này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1446783/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.