Nhìn thần sắc lo lắng của Tử Mộng Nhân, Sở Nam vừa cười vừa nói:
- Đừng lo, chúng ta trước hết hãy kiếm một con đường nhỏ nào đó trong núi mà đi, chờ ra khỏi phạm vị Thần Khí Phái thì chúng ta có thể vào thành rồi.
- Có thể được làm hiệp nữ ư?
- Ừ.
Sở Nam gật đầu đáp.
- Đồ ngốc, ngươi đúng là thông minh.
Tử Mộng Nhân tươi cười khen ngợi, Sở Nam vuốt vuốt mũi mình, bỗng hỏi:
- Mộng Nhân, ngươi có biết đi đường nào không?
- Ta đây là lần đầu tiên rời khỏi Thần Khí Phái, làm sao biết đi đường nào chứ?
Tử Mộng Nhân bĩu môi nói:
- Đồ ngốc, ngươi cũng không biết sao?
- Ta cũng là lần đầu tiên tới nơi này.
Sở Nam cười khổ đáp.
Đối với điều này, Tử Mộng Nhân cũng không hề lo lắng chút nào, cười nói:
- Đồ ngốc, bốn phương tám hướng Đông Tây Nam Bắc, ngươi nói nên đi hướng nào?
Còn không đợi Sở Nam trả lời thì Tử Mộng Nhân đã nhặt một cây gậy ở trên mặt đất, vót nhọn một đầu rồi nói:
- Đồ ngốc, đừng nghĩ nhiều nữa, chúng ta hãy ném khúc cây này lên trời, đợi đến khi nó rơi xuống đất, đầu nhọn chỉ về hướng nào thì chúng ta sẽ đi hướng đó, thế nào?
- Được.
Sở Nam cũng là dân mù đường, không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn cho nên tất nhiên lập tức đồng ý.
Tử Mộng Nhân đưa cây gậy cho Sở Nam, nói:
- Đồ ngốc, ngươi ném đi.
- Vẫn là ngươi ném thì hơn, lúc trước không phải ngươi nói lộ tuyến do
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1446782/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.