Bị phẫn nộ kích thích đến mức đánh mất lý trí, Lăng Tiêu dường như đã mất đi sự khống chế, hét lớn mấy chữ “Ta muốn ngươi phải chết”.
Lời này vừa phát ra, lông mày Tử Đông Lai lập tức nhíu chặt, ánh mắt nhìn về phía Lăng Tiêu đã lóe lên vẻ tức giận. Trong lòng Đại trưởng lão cũng thầm nghĩ:
- Tại sao lại nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Cứ đánh, cứ giết, nếu như thất thủ thì cũng không ai làm gì ngươi được. Thế nhưng tại trước mặt nhiều người như vậy lại nói ra, hơn nữa chính bản thân còn đang ở hạ phong, nếu giết được hắn thì còn dễ nói, còn nếu như không được, vậy thì….
Tử Đông Lai đem ánh mắt chuyển về phía lão giả áo tím, lão giả áo tím gật đầu nhè nhẹ nói:
- Đến lúc đó ta sẽ ra tay.
Ánh mắt lão giả áo tím khi nhìn về phía Sở Nam có vẻ thưởng thức, còn có vẻ nghi hoặc, thầm nghĩ:
- Không sử dụng nguyên lực mà có thể bộc phát uy lực như vậy? Tiểu tử này làm thế nào chứ? Nhãn quang của Tiểu Mộng Nhân cũng không tệ, chỉ có điều thật đáng tiếc….
Lúc này, trên đài cao, Lăng Tiêu đang toàn lực thi triển Kim Nguyên Huyền Trảm thức thứ mười, hoàn toàn không quan tâm gì nữa, hắn chỉ biết là nhất định phải đem kẻ trước mặt giết chết, không tiếc phải trả bất kỳ giá nào.
Sở Nam thấy Lăng Tiêu điên cuồng như vậy thì khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh, trọng kiếm cổ xưa xuất hiện trong tay Sở Nam, đến lúc này, Sở Nam mới sử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1446758/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.