Sắc mặt Long Hạo cứng ngắc, sau đó u ám, cuối cùng là im lặng.
“Chuyện này chẳng có gì khó cả.” Gã từ tốn nói. “Ra tay độc ác, cứng rắn là có thể leo lên. Ai xuống tay được thì có thể đi đến tầm này.”
Thiên Vũ nhìn gã tự thuật một cách bình thản, thậm chí như chết lặng, sự chán ghét tuôn từ đáy lòng lên ngực.
“Đúng thế. Vì thế sự tích của cậu truyền khắp nơi. Oai phong áp chế Thụy Hoa, ức hiếp Tín Phi, đe dọa uy hiếp, trắng trợn cướp phá, ngấm ngầm thọc dao.”
Thiên Vũ nói, đột nhiên nhớ đến việc gì đó.
“Nói như vậy thì ông nội với em gái cậu cũng không phải sống khổ nữa, nếu đấy đúng là ông nội cậu, mẹ kiếp.”
Thiên Vũ cười lạnh khi thấy sắc mặt Long Hạo thay đổi.
Gã dán mắt xuống mặt đất, không thốt được lời nào.
Một khoái cảm trả thù bốc lên trong lòng Thiên Vũ. Vũ công nam này, tên xã hội đen khiến hắn căm ghét! Hắn ngồi xổm xuống, dựa sát vào Long Hạo, môi kề rất sát, hơi thở phả lên mặt Long Hạo.
“Cậu biết … trước đây tôi mê mẩn cậu thế nào không? Chỉ ngửi thấy mùi của cậu là tôi điên mẹ nó lên rồi. Giờ …:
Hắn kề sát tai Long Hạo, gằn từng chữ.
“…chỉ nhìn thấy vết sẹo trên mặt cậu là tôi buồn nôn rồi!”
Hắn nói xong thì đứng lên, không hề liếc Long Hạo lấy một cái, nhanh chóng rời khỏi bờ sông.
Đầu Báo gọi điện đến giải thích chuyện hôm nay. Đầu Báo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nam/2484159/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.