Tiêu Nam đã trở lại.
Lúc Thiên Vũ quay về công ty, vừa mở cửa ra đã thấy một người lười biếng ngồi trên sô pha. Tiêu Nam giơ tay vẫy vẫy hắn với vẻ đắc ý.
“Bảo bối, cậu về rồi.”
Không thèm để ý thư ký còn chưa kịp đóng cửa lại, Tiêu Nam ngang ngược nhìn ngắm hắn, tiếng gọi rất to. Đợi thư ký vội vàng đóng cửa xong, Thiên Vũ vứt túi xuống, ngồi ở bàn làm việc.
“Đi Venice thế nào?”
“Vẫn thế, cứ đi đi lại lại trên sông làm tôi chóng cả mặt.”
Tiêu Nam bắt chéo chân, bóc một quả chuối.
“Có khó đối phó không?”
“Bọn Tây đúng là chả ra cái gì, bảo chấp nhận năm phần thì đồng ý có hai phần, con mẹ nó đúng là một lũ nghèo đói, chúng ta gặp đại một giám đốc nhà máy ở Quảng Đông cũng đè chết được thằng giàu nhất đám chúng nó.”
Tiêu Nam nói rất cay nghiệt, vừa ăn vừa nhìn Thiên Vũ một cái.
“Này, sao cậu không qua đây?”
Thiên Vũ bật máy tính, kiểm tra tài liệu, mặt cũng không quay lại.
“Anh cứ ăn đi, tôi đang bận.”
“Một tháng tôi không về, cậu đã thái độ thế à? Lại đây!”
Tiêu Nam trừng mắt với Thiên Vũ, Thiên Vũ ngồi một chút rồi vẫn đứng lên, định ngồi xuống sô pha cạnh Tiêu Nam.
Tiêu Nam cười suốt khi nhìn Thiên Vũ đi tới, lại chỉ chỉ chân mình.
“Ngồi đây đi.”
Thiên Vũ hơi mất kiên nhẫn.
“Lại lên cơn à?”
Tiêu Nam cũng không giận, cắn miếng chuối cuối cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nam/2484061/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.