Thiên Vũ ngồi trước bàn, thấy A Hạo càn quét sạch bong bát đĩa trước mặt, thiếu chút nữa nuốt luôn cả ngón tay.
“Cậu can đảm thật đấy!” Thiên Vũ không kiềm chế được nên mở miệng. “Chưa từng làm cơm bao giờ mà dám mời tôi đến ăn à?”
A Hạo vừa ăn vừa cười.
“Xin lỗi. Tại tôi sợ nếu ăn ngoài thì anh không chịu.”
Vốn định mua đồ ăn chín luôn, lại sợ đồ ăn không tươi … A Hạo giải thích.
“Dạy cậu một chiêu, lần tới không sợ đốt nhà thì làm nồi lẩu! Mua đồ bán sẵn rồi vứt hết vào nồi là được.”
“Lần sau không cần phải thế.”
“Tại sao?”
“Không phải đã có anh rồi à?”
A Hạo cười.
“Lợi cho cậu á? Cậu có trả lương cho tôi không?”
Thiên Vũ nói móc, trong lòng hơi nhộn nhạo.
Đôi khi hắn thật sự không biết A Hạo ngốc thật hay giả ngốc. Nói cậu chẳng biết gì thì đôi khi chỉ một lời nói, một ánh mắt của cậu cũng có ý tứ. Bảo cậu biết thì lúc thăm dò lại không có phản ứng gì.
Hai người vừa ăn vừa uống, đều uống không ít. Đêm dần về khuya. Thiên Vũ kiểm soát được tửu lượng, cũng không ngừng rót rượu cho A Hạo.
“Hôm nay cậu uống nhiều một chút đi.”
“Sao lại thế?”
“Không vì gì cả.”
Tửu lượng của A Hạo bình thường, vài chén xuống bụng thì mặt đã đỏ lên. Tuy chưa đến mức say bí tỉ nhưng khi nói chuyện cũng dùng tiếng địa phương khá nhiều.
“Thiên Vũ …”
“Sao?” Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nam/2484059/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.