Buổi tối A Hạo muốn tiếp đãi Thiên Vũ ở khách sạn trên thị trấn và sắp xếp một phòng khách sạn cho hắn. Thiên Vũ không chịu đi, muốn ở lại nhà A Hạo.
“Chỗ này tồi tàn lắm, sợ anh không ở nổi đâu.”
A Hạo rất khó xử. Thiên Vũ nhìn phòng A Hạo, một tấm ván lót, một cái đệm bị bung ruột, tường bị ngấm nước dán giấy báo rất qua quýt, tỏa ra mùi ẩm mốc.
Mùi này thật sự khiến hắn hơi không chịu nổi.
“Không sao. Rất ổn.”
Thiên Vũ nói.
Cơm tối cũng không lên thị trấn, Thiên Vũ cầm mấy chiếc bánh bao xù xì trong nồi lên ăn, lúc A Hạo thấy thì Thiên Vũ đã lưng lửng bụng.
Hắn vốn định mời A Hạo và ông nội lên khách sạn trong thị trấn, nghĩ đi nghĩ lại thấy không phù hợp lắm, cảm giác như kiểu mình ban ơn, sợ A Hạo nghĩ ngợi. Sau bữa cơm tối hắn lấy cớ đi thăm thú xung quanh, lái xe đến siêu thị trên thị trấn mua rất nhiều đồ ăn và thuốc bổ dành cho người cao tuổi, túi lớn túi nhỏ đặt ở cốp xe. dự định sáng mai trước khi quay về sẽ bí mật để lại ở phòng A Hạo.
Trong túi vẫn để một chiếc phong bì chuẩn bị sẵn trước khi đến. Nhưng từ lúc tới nhà A Hạo đến giờ, Lý Thiên Vũ cũng không biết nên lấy ra lúc nào. Vốn định gặp thì đưa luôn cho cậu, thế nhưng thật sự nhìn thấy A Hạo, nghe xong chuyện nhà cậu thì phong bì mãi không lấy ra nổi.
Thiên Vũ xoay vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nam/2484044/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.