A Hạo ngẩng mặt lên, nhìn hắn.
“Đừng nói thế. Không liên quan đến anh.”
Cậu cúi đầu, giọng nói khàn khàn.
“…Xa như vậy mà anh đến thăm tôi, tôi đã rất cảm động rồi.”
Thiên Vũ thừa nhận những lời này làm hắn thở phào nhẹ nhõm. Như thể một cảm giác khó chịu và không vững chãi đến ngột ngạt được giải phóng, trong lòng dễ chịu đi không ít. Hắn nghĩ bản thân đi từ nơi vô cùng xa xôi đến đây, có lẽ chính là để nghe câu nói này. Mà hiện giờ hắn đã nghe được rồi, hơn nữa còn dễ dàng hơn so với hắn tưởng tượng nhiều.
Như thể nếu A Hạo nói như vậy thì quả thật hắn không có liên quan gì cả.
Đôi khi Lý Thiên Vũ nghĩ bản thân hắn đúng là con mẹ nó dối trá.
“Có việc gì tôi có thể giúp được thì cứ nói.”
Những lời này là từ đáy lòng hắn.
A Hạo lắc đầu.
“Không có, gần như không có gì. Không bằng ở nội thành, làm rất đơn giản …”
A Hạo nói xong lại im lặng. Thiên Vũ đưa cậu một điếu thuốc, A Hạo nhận rồi hút.
Thiên Vũ nhìn vải đen trên tay cậu, rồi lại nhìn mặt A Hạo.
“… Có dự định gì chưa?”
A Hạo nhả khói, ánh mắt chẳng biết nhìn vào đâu.
“Tìm công việc trên thị trấn, gom tiền cho em gái tôi. Nó đang ở đại học trên Thẩm Thành.
Thiên Vũ nhìn cậu.
“Không quay về Hán Thành à?”
“Ừ.”
“Bạn gái cậu đâu?”
Thiên Vũ nhớ A Hạo từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nam/2484042/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.