Không lâu sau Dương Khai vẻ mặt lạnh lùng trở về.
- Thế nào?
Phu nhân vội hỏi.
- Chết cả rồi.
Dương Khai lắc đầu, đám người Trương Định đó ra tay cực kỳ sạch sẽ, những người đang ngủ đó đều bị một nhát giết chết, còn những người bị giết trong lúc chiến đấu đều không còn khả năng sống sót.
Cả đoàn xe đó đến giờ chỉ còn lại Dương Khai và ba nữ nhân sống sót.
Tiếng tiểu thư nức nở từ trong phòng xe truyền ra, Thúy Nhi cũng ra sức dụi mắt, phu nhân thì lại quá quen thuộc với những sóng gió cuộc đời, dù trong lòng đầy chua xót nhưng cũng cố nén nước mắt.
- Người chết vì tiền, chim chết vì mồi…
Phu nhân khẽ nỉ non, có vẻ như đang chế giễu, lại cũng có vẻ như đang khiển trách.
Để ba người buồn rầu một hồi Dương Khai mới nói:
- Các người định làm thế nào? Vẫn đi Hải Thành sao?
Phu nhân ngẩng đầu rồi khẽ gật đầu, nhìn Dương Khai với vẻ mặt đầy hy vọng:
- Thiếu hiệp có thể hộ tống chúng tôi đoạn đường này không?
Đây là chốn hoang vu, vừa rồi lại trải qua chuyện bi thảm đến vậy, nên họ đâu dám đi một mình?
Thúy Nhi cũng kéo cánh tay Dương Khai lại, giọng tội nghiệp nói:
- Tiểu khất nhi, ngươi không thể bỏ mặc bọn ta được.
- Thúy Nhi.
Phu nhân vẻ mặt nghiêm nghị khiển trách:
- Không được vô lễ.
Lúc trước có mắt không tròng nên coi Dương Khai chỉ là một kẻ ăn mày thì cũng coi như thôi, bây giờ người ta cứu mạng mình mà vẫn xưng hô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-luyen-dien-phong/822909/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.