Nhưng nếu có người bằng lòng trao đổi vũ kỹ, thì hắn có thể dùngViêm Dương để đổi, nhưng tông môn nghiêm cấm đệ tử lén trao đổi vũ kỹ, điều này khiến hắn thấy tiếc nuối.
Đang định bước đi thì có một tiếng gọi to vang lên:
- Dương Khai!
Đưa mắt theo tiếng gọi, Dương Khai khẽ chau mày.
Một chàng thanh niên tầm hai sáu hai bảy tuổi, người này Dương Khai biết, Tào Chính Văn của Chấp Pháp đường, mấy tháng trước chính hắn hạ lệnh tống Dương Khai và đám người Lý Vân Thiên vào ngục.
Tào Chính Văn chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt lạnh lùng tiến lại gần Dương Khai, ánh mắt vô cùng ác độc.
- Sư huynh có việc gì vậy?
Tào Chính Văn hừ một tiếng, không nói gì, cánh tay phất ra một vật lao thẳng vào Dương Khai.
Dương Khai giơ hai ngón tay kẹp chặt lấy vật lạ, phản ứng nhanh như chớp khiến Tào Chính Văn run lên. Chắc chắn y không hề nghĩ ám khí của mình lại bị Dương Khai hóa giải dễ dàng như vậy.
- Đây là cái gì?
Dương Khai nhìn vật trong tay, đó là một phong thư nhưng không mở ra vội.
- Lệnh thăng tiến!
Tào Chính Văn sa sầm mặt mày trả lời:
- Truyền lệnh của trưởng lão, thí luyện đệ tử Dương Khai đã đột phá Khai Nguyên cảnh nên tấn thăng làm đệ tử thông thường.
Cặp lông mày Dương Khai chau lại:
- Thăng tiến?
- Đúng thế!
Tào Chính Văn gật đầu:
- Ngươi gia nhập tông môn đã ba, mãi mà không qua Thối Thể cảnh, vì thế mới giáng ngươi xuống làm đệ tử thí luyện, nhưng niệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-luyen-dien-phong/822903/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.