🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Dương sư đệ, ngươi hãy ở đây nghỉ ngơi, ta đi hiệp trợ sư tôn xử lý phần sau của đại hội, sau đó sẽ đến nói chuyện với ngươi." Thanh Khuê dẫn Dương Khai đi vào khách điện trên một tòa linh phong, vỗ vỗ bờ vai của hắn, so với trước đó, thái độ của Thanh Khuê đã ôn hòa hơn rất nhiều. Dương Khai đoạt được danh đầu trong lần đại hội luận đạo này, cũng có thể xem là cô gia của Âm Dương Thiên, danh phận đã được định đoạt. Có một tầng liên hệ dạng này, thái độ của Thanh Khuê có sự chuyển biến cũng không phải là chuyện kỳ quái. Mặc dù ngay từ đầu hắn cũng không ngờ rằng sẽ có kết quả như vậy, nhưng mà Khúc Hoa Thường đã hi vọng như thế, vậy thì hắn cũng sẽ theo đó mà cao hứng. "Sư huynh tùy ý!" Dương Khai hơi ôm quyền đáp. Thanh Khuê bỗng trừng mắt với hắn một cái: "Ngươi tuyệt đối không nên làm loạn!" "Hả?" Dương Khai ngạc nhiên. Thanh Khuê không nói gì, chỉ nhanh chóng quay người rời đi. Đưa mắt nhìn theo thân ảnh của Thanh Khuê biến mất, Dương Khai lúc này mới lắc đầu, quay người đi về phía hành cung. Hai bên có thị nữ uyển chuyển hành lễ, giòn tan nói: "Gặp qua cô gia." Những cô thị nữ này đều có tu vi Đế Tôn cảnh, tư thái dung mạo đều là tốt nhất, eo thon ngực lớn thu hút ánh mắt của người ta. Dương Khai ừ một tiếng, đang muốn bước vào trong, nhưng hắn lại bỗng nhiên nhìn về phía một cô thị nữ, nhịn không được mà cười lên: "Khúc sư tỷ, ngươi chơi trò gì ở chỗ này vậy?" Thị nữ kia cúi đầu, dùng mái tóc che chắn khuôn mặt mình, có điều mặc dù đã cố gắng ngụy trang, nhưng nào có thể nào giấu giếm được cảm giác của Dương Khai. Bị hắn điểm phá, Khúc Hoa Thường đưa mắt lên nhìn, hé miệng cười với hắn một tiếng: "Bị phát hiện a." Nói xong, nàng ta tùy ý đi tới, đưa tay khoác lấy cánh tay của Dương Khai, bộ ngực đầy đặn không thèm để ý ấn lên cánh tay của Dương Khai, điềm nhiên hỏi: "Sư đệ chuyến này vất vả rồi." Dương Khai mỉm cười nói: "Vẫn còn tốt." Cũng không phải quá vất vả, với thực lực hiện tại của hắn, trên Tội tinh kia, chỉ cần không bị những lục phẩm của Tội Minh kia vây công, cơ bản là không có nguy hiểm gì quá lớn. Khúc Hoa Thường phân phó những thị nữ khác, nói: "Cô gia mệt nhọc một năm, chuẩn bị nước thơm tắm rửa!" "Vâng!" Thị nữ ở bốn phía vội vàng đáp. Một lát sau, trong bồn tắm to lớn đựng đầy nước tắm ấm áp, trên mặt nước tung bay cánh hoa đủ loại màu sắc, sóng nước lăn tăn, sương mù bốc hơi. Dương Khai tựa trên vách ao, ngâm mình vào trong nước, một ao nước thơm này hẳn là được thả vào rất nhiều dược liệu quý báu, có hiệu quả thư giãn mệt nhọc, buông lỏng tinh thần. Trên Tội tinh bận rộn một năm, mặc dù không có hung hiểm gì, nhưng quả thực cũng có hơi mệt nhọc, giờ phút này đúng là vô cùng thư giãn. Hắn vốn không phải là một người ham hưởng thụ, chỉ có điều đây là Khúc Hoa Thường an bài một phen, hắn cũng đành nghe theo sắp đặt. Những tiếng bước chân khe khẽ vang lên. Dương Khai quay đầu nhìn lại, trong sương mù mông lung kia, mấy đạo yểu điệu thân ảnh từ từ đi về phía mình. Phất phất tay, Dương Khai nói: "Tất cả lui xuống đi, không cần các ngươi phục thị!" Nhưng mấy cô gái này lại không để ý, trực tiếp đi tới, khi bọn họ tiến lại gần, Dương Khai mới phát hiện mấy thị nữ này đều chỉ mặc một kiện sa y mỏng như cánh ve, thân thể mỹ diệu như ẩn như hiện trong hơi sương. Mấy cô thị nữ này cúi thấp đầu, hơi hơi đỏ mặt, nhẹ nhàng nhảy xuống nước, mặc kệ hắn có đồng ý hay không, phân ra trái phải tiến lại gần, thay hắn cẩn thận thanh tẩy thân thể. Dương Khai bị làm một trận, liền cảm thấy không được tự nhiên. Tiếng cười duyên khanh khách vang lên: "Sư đệ lại đang xấu hổ sao?" Thanh âm từ phía sau vang lên, Dương Khai tựa trên vách ao, ngửa đầu nhìn lại, chỉ thấy Khúc Hoa Thường ngồi xổm trước mặt mình, mỉm cười nhìn qua mình, mỹ diệu phong quang dưới váy kia như ẩn như hiện. Dương Khai không thu hồi ánh mắt, nói: "Sư tỷ ngươi đang chơi gì vậy?" Khúc Hoa Thường đưa tay tới, nhẹ nhàng hoạt động, từ từ xoa bóp lồng ngực rắn chắc của Dương Khai, dịu dàng nói: "Trước đó nghe sư đệ Âm Dương khoác lác đàm luận về những thứ cao hơn giao hợp chi đạo, còn tưởng rằng là cao thủ hái hoa, thì ra cũng chỉ là cứng rắn ngoài miệng." "Sư tỷ, chơi với lửa cẩn thận có ngày bị thiêu a, sư đệ mà bùng cháy, người bình thường đúng là không chịu nổi." Dương Khai hơi nhắm mắt lại, bỗng nhiên minh bạch Thanh Khuê trước khi đi vì sao căn dặn mình đừng làm loạn. Khúc Hoa Thường lại cười duyên một tiếng: "Cứ việc cháy đi, mấy người các nàng đều có thể giúp ngươi dập lửa, chỉ cần ngươi nguyện ý." Sắc mặt bọn thị nữ ở hai bên trái phải thay Dương Khai thanh tẩy thân thể càng thêm hồng nhuận phơn phớt, mị nhãn như tơ. Khúc Hoa Thường hơi cúi người xuống, ghé vào lỗ tai hắn, thổ khí như lan: "Sư đệ thật sự chịu đựng được sao? Sau lần này, ta sẽ bị cấm đoán trăm năm, nếu như ngươi muốn, ngươi có thể ăn hết những người ở nơi này, bao gồm cả ta." Dương Khai bắt lại tay nhỏ đang du tẩu trên bộ ngực mình của Khúc Hoa Thường: "Sư tỷ đừng làm rộn." Khúc Hoa Thường hếch miệng một cái, nói: "Thật không có ý tứ." Dương Khai buông ra bàn tay của nàng, ân cần nói: "Sư tỷ thật sự bị cấm đoán trăm năm sao?" Khúc Hoa Thường gật đầu nói: "Đúng vậy a, đây vốn là một loại thủ đoạn bảo hộ của tông môn đối với ta, nếu đã tuyên dương ra ngoài thì tất nhiên là không thể giở trò dối trá. Có điều cũng không sao, trăm năm mà thôi, ta bây giờ vừa mới tấn thăng lục phẩm không lâu, vừa vặn thừa dịp này cẩn thận củng cố tu vi của bản thân." Dương Khai khẽ gật đầu: "Sư tỷ có thể nghĩ như vậy thì không còn gì tốt hơn." Hắn hơi nhẹ nhàng thở ra, thời gian trăm năm, cũng coi như là một lần giảm xóc. Hắn mặc dù chiếm danh đầu trong đại hội luận đạo lần này, trên danh nghĩa đã thành cô gia của Âm Dương Thiên, nhưng biến số trong trăm năm cũng không nhỏ, trăm năm sau khi Khúc Hoa Thường xuất quan, có lẽ sẽ có ý khác cũng nên. Tắm rửa hoàn tất, được đám thị nữ phục thị mặc quần áo, Dương Khai xem như triệt để lĩnh giáo sự nóng bỏng của nữ tử xuất thân từ Âm Dương Thiên. Trong toàn bộ quá trình này, Khúc Hoa Thường chẳng những không hề né tránh, mà trái lại còn có hơi hăng hái quan sát kỹ càng một phen. Có điều Khúc Hoa Thường cũng không thể chơi ở chỗ này bao lâu, bởi vì Tô Ánh Tuyết rất nhanh liền chạy tới, bắt nàng đưa đi, trước khi đi còn hung tợn trừng Dương Khai một cái, làm cho Dương Khai cảm thấy rất là oan uổng. “Mua chương chính chủ, liên hệ Tại Hạ Bất Tài.” Ba ngày thời gian thoáng cái đã qua. Ba ngày sau, Từ Linh Công thiết yến, mở tiệc chiêu đãi tất cả những vị đại biểu thế lực tham gia đại hội luận đạo, đại yến cử hành trên bình đài lộ thiên của một tòa linh phong, tràng diện vô cùng ồn ào náo nhiệt. Dương Khai bị Âm Dương Thiên bên này trang điểm một phen, mặc một bộ ăn mừng đại hồng bào, người không biết chuyện còn tưởng rằng hắn sắp sửa thành hôn. Hắn an vị ở vị trí bên tay trái của Từ Linh Công. Thiếu nữ trẻ tuổi vừa múa vừa hát trong sân, thỏa thích triển lộ mỹ hảo của bản thân, từng bàn sơn hào hải vị mỹ vị được dâng lên, ngàn năm mỹ tửu phát ra mùi rượu mê người, bầu không khí của đại yến vô cùng náo nhiệt, đông đảo cường giả đến từ các đại vực đi qua đi lại, nâng ly cạn chén. Tụ hội quy mô lớn như thế cũng không diễn ra nhiều lần, mặc dù đệ tử của bọn hắn gãy kích trầm sa trên đại hội luận đạo, thậm chí có người vẫn lạc, nhưng trước mắt cũng là một cơ hội móc nối quan hệ với thế lực khác, khai mở con đường phía trước cho tông môn nhà mình. Cho nên ngoại trừ những Khai Thiên thượng phẩm đã sớm rời khỏi Động Thiên Phúc Địa ra, những người còn lại về cơ bản đều đã đến đông đủ. Dương Khai nhìn qua Bùi Văn Hiên và Doãn Tân Chiếu ngồi ở phía đối diện, vẻ mặt câm nín! Lúc đó bị người của Tội Minh mai phục, hắn thi triển Không Gian Pháp Tắc mang theo Hôi Cốt Lộ Cảnh và Ô Quảng bỏ chạy, lưu lại Bùi Văn Hiên và Doãn Tân Chiếu, còn tưởng rằng hai tên này hẳn phải chết không nghi ngờ. Ai biết bọn hắn thế mà vẫn còn sống. Mấy tên Tội Minh làm cái gì, sao lại không giết bọn hắn đi nhỉ? Hắn khẽ nhíu mày, đưa tin cho Thanh Khuê hỏi thăm một phen, sau đó mới được biết ngọn nguồn. Tội Minh bên kia quả thực không giết chết Doãn Tân Chiếu và Bùi Văn Hiên, thậm chí sau đó bọn hắn còn bắt được một vị đệ tử hạch tâm đến từ Thanh Minh Phúc Địa. Hoàng Tuyền Thiên Quân cũng biết, những đệ tử hạch tâm đến từ Động Thiên Phúc Địa này cũng không phải dễ giết như vậy, nếu như giết người trong lúc thống khoái nhất thời, vậy thì sau đó bọn hắn chắc chắn sẽ phải đối mặt với sự trả thù của những Động Thiên Phúc Địa kia! Đến lúc đó cho dù bọn hắn tránh trên Tội tinh thì cũng chưa chắc co ́thể có ngày an bình, không bằng bắt sống bọn hăn, sau đó coi đây là thẻ đánh bạc để đàm phán với Âm Dương Thiên bên này. Kết quả đàm phán cuối cùng chính là Tội Minh bên này thả ra ba vị đệ tử hạch tâm của Động Thiên Phúc Địa, tương ứng, trong Tội Minh có ba vị lục phẩm có thể lấy lại tự do. Đây cũng là điều mà Từ Linh Công đã hứa hẹn từ ban đầu, chỉ cần tội nhân của Tội Minh chém chết đủ số lượng người tham dự, vậy thì sẽ có thể lấy lại sự tự do. Đương nhiên, đàm phán lẫn nhau, chắc chắn là cần phải có thẻ đánh bạc. Tội Minh bên kia lấy đệ tử hạch tâm của tam đại Động Thiên Phúc Địa làm thẻ đánh bạc, để cho đám người Trác Bất Quần khổ sở thổ huyết. Ba người Trác Bất Quần và Vu Hoan Lô, Chính Dương mặc dù cùng nhau ép tới, để cho Từ Linh Công đáp ứng yêu cầu của Tội Minh, nhưng Từ Linh Công là nhân vật bậc nào, há sẽ tùy tiện đáp ứng như vậy? Dù sao ba người bị Tội Minh bắt cũng không phải là đệ tử của Âm Dương Thiên, sống hay chết có liên quan éo gì tới Âm Dương Thiên. Nhưng mà sinh tử của bọn hắn, lại phải nhờ vào một ý niệm của Từ Linh Công. Cuối cùng tam đại Động Thiên Phúc Địa bị ép vào thế bất đắc dĩ, bỏ ra đại giới to lớn, mới khiến cho Từ Linh Công nhả ra, miễn xá tội ác của ba vị lục phẩm trong Tội Minh, cho ba người bọn họ rời đi tự do, dùng điều này để đổi về đám người Doãn Tân Chiếu. Về phần rốt cuộc bỏ ra đại giới gì, ngay cả Thanh Khuê cũng không biết, đây là kết quả của việc Từ Linh Công và đám người Trác Bất Quần âm thầm bàn bạc. Chuyến này Tội Minh bên kia đạt được tự do, tổng cộng có bốn vị lục phẩm, lục phẩm trở xuống ước chừng mười mấy người, ngoại trừ ba vị lục phẩm là Từ Linh Công đặc xá ra, còn lại tất cả đều là đạt được chiến tích đủ nhiều, trong bao gồm Tội Minh minh chủ, Hoàng Tuyền Thiên Quân! Hoàng Tuyền Thiên Quân tự tay giết Hiên Viên Động Thiên Trang Vi, lập tức đoạt được 60~70 vì sao, chiến tích như vậy, đủ để hắn thoát khỏi Tội tinh. Hiê ̉u rõ được ngọn nguồn, Dương Khai cũng có hơi không nhịn được mà bật cười, cách làm ăn này của Từ Linh Công, thật đúng là làm cho người ta không biết nói gì, đơn giản chính là mua bán không vốn, chẳng trách sắc mặt của đám người Trác Bất Quần trên yến tiệc lại khó coi như vậy, có lẽ là bị hố hơi đau. Chỉ đáng tiếc. . . Hắn vốn muốn mượn đao giết người, rốt cuộc lại bởi vì tính toán nhỏ nhặt của Tội Minh mà thất bại. Nhân vật chính của hôm nay đại yến đúng ra phải là Dương Khai, hắn thân là cô gia của Âm Dương Thiên, nên được vô số người chủ động đến đây mời rượu, đây không phải cho Dương Khai mặt mũi, mà là cho Âm Dương Thiên mặt mũi, cho Từ Linh Công mặt mũi! Nhưng trên thực tế, lại không có người nào hỏi thăm chỗ ngồi của Dương Khai. Không phải những Khai Thiên cảnh đến tham dự kia không nể mặt mũi, mà bởi vì bọn họ kiêng kị Thiên Hạc Phúc Địa. Triệu Tinh bị Dương Khai giết chuyện, tuy rằng Từ Linh Công ỷ vào ưu thế địa lợi chèn ép Tả Quyền Huy một đầu, thế nhưng ai cũng đều hiểu rằng Thiên Hạc Phúc Địa bên kia sẽ không từ bỏ. Lúc này đi ton hót Dương Khai, làm không tốt sẽ bị Thiên Hạc Phúc Địa để mắt tới, cho nên ai có lá gan này chứ?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.