Chương trước
Chương sau
Khúc Hoa Thường ngơ ngác nhìn thân ảnh cản trước mặt nàng, chỉ cảm thấy trong lòng như bị thứ gì đánh trúng, vỡ nát, ngay cả nhịp tim kia đều nhanh hơn một nhịp. Nàng chính là đệ tử hạch tâm  m Dương Động Thiên, từ nhỏ nhận tông môn đại lực bồi dưỡng, các loại tu hành tài nguyên gì cần có đều có, tư chất tốt, tu vi cao, lại thêm người xinh đẹp, sư huynh sư đệ trong  m Dương Động Thiên theo đuổi nàng đếm không hết. Nàng tu Vô Tình Đạo, muốn tấn thăng Khai Thiên, trước tiên nhất định phải cần phải qua một đoạn tình quan, chính mình cũng biết, sớm muộn cung phải rõ ràng với một nam nhân nào đó. Nữ đệ tử trong tông môn như nàng có lẽ sớm đã có ý trung nhân, thân mật cùng nhau. Nhưng mà nàng nhưng vẫn không tìm được nhân tuyển thích hợp, đối với những sư huynh sư đệ theo đuổi nàng kia cho bây giờ đều không coi ra gì. Thẳng đến Thái Khư cảnh, đụng phải một nam nhân trên  m Dương hợp tu đại đạo có thể nói chuyện với nhau đạo lý rõ ràng. lúc kia mặc dù cảm thấy nam nhân này có chút thú vị, nhưng cũng không nghĩ quá nhiều. Trở lại  m Dương Động Thiên, bế quan khổ tu, tiêu hóa thu hoạch trong Thái Khư cảnh, khi xuất quan, nghe được không ít tin tức liên quan Dương Khai. Cảm niệm ân cứu mạng trong Thái Khư cảnh, nàng tận lực khuyên tông môn khai thác lôi kéo Dương Khai, ở rể  m Dương Động Thiên. Thân phận Đệ tử hạch tâm giúp nàng có một ít quyền nói chuyện, nàng tứ phương du thuyết, tông môn cao tầng cũng đồng ý, làm người đề nghị, nhiệm vụ lôi kéo Dương Khai tự nhiên là rơi trên người nàng, huống chi, bản thân nàng cùng Dương Khai quen biết, nên nhân tuyển này cũng trừ nàng ra không co ̀n có thể là ai khác. % Tiến vào Huyết Yêu Động Thiên, quả nhiên gặp được Dương Khai, có nhiệm vụ trong người, lại thêm nguyên do đại đạo bản thân, nên lần này trùng phùng Khúc Hoa Thường chủ động hơn nhiều so với trước đó. Cùng hắn chung hoạn nạn, cùng tao ngộ đại đào vong, tận mắt thấy bản lãnh khí khái của hắn, Khúc Hoa Thường bội phục không thôi. Nhưng cho dù là đoạn đường này bảo vệ lẫn nhau, không rời không bỏ, cu ̃ng vẻn vẹn chỉ là để Khúc Hoa Thường cảm thấy đây là một nam nhân rất có đảm đương, chợt có một tia tình cảm sinh sôi trong lòng, nhưng Khúc Hoa Thường biết, khoảng cách nhập tình còn kém xa lă ́m. Nàng đã từng để tay lên ngực tự hỏi, tình đến cùng là gì? Nhưng thủy chung không tìm ra đáp án. Song thời khắc này, bản thân có chân chính nguy hiểm tính mạng, quang minh trước mắt triệt để bị hắc ám che đậy, thân ảnh kia không chút do dự từ trên trời giáng xuống, đứng trước mặt mình, phảng phất một tòa núi cao nguy nga, ngăn kháng phong vũ. . . Khúc Hoa Thường cảm thấy trong lòng mình hình như có một hạt giống, từ trong lòng trong ruộng phá đất mà lên, một loại cảm giác kỳ lạ, tràn ngập toàn thân. Nguy cơ sinh tử trước mắt, nàng lại mỉm cười, vốn khí tức bởi vì nguy cơ tiến mà hơi tán loạn này đột nhiên trở nên ngưng thực không gì sánh được, ngay cả một thân khí tức cũng hùng hồn lên không ít. Oanh. . . Cái đuôi Tinh Thần Quy nện xuống, đánh vào trên tán cây to lớn, màu vàng đất cùng hào quang màu bích lục giao hưởng dung hội, đại thụ sừng sững bất động, ngạnh sinh chống được. Tất cả mọi người ngẩn ngơ. Dương Khai cũng ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn đại thụ cùng tán cây to lớn phía sau mình, một nghi vấn hiện lên, đây là cái gì? Vừa rồi, hắn bản năng thúc giục lực lượng Mộc hành trong đạo ấn, không nghĩ tới sau lưng mình hình thành một cây đại thụ như thế. Trong Ngũ Hành, Mộc khắc Thổ, Tinh Thần Quy thi triển ra là thất phẩm Thổ hành, mà Mộc hành trong đạo ấn Dương Khai, lại là do tinh hoa Bất Lão Thụ cô đọng mà thành, trên phẩm giai tuyệt đối phải cao hơn Tinh Thần Quy, lại thêm thuộc tính tương khắc, ngăn lại một kích kinh khủng này cũng không khó lý giải. Dương Khai không hiểu rõ chính là, vừa rồi đến cùng mình đã làm gì, loại thời khắc mấu chốt này, lĩnh ngộ ra một thần thông Mộc hệ. Đến nay, hắn đều lĩnh hội lực lượng trong đạo ấn, kỳ vọng có thể tìm hiểu ra thần thông pháp tướng không kém Kim Ô Chú Nhật, kể cả tìm hiểu ra thần thông bí thuật như loại Long Thuẫn cũng rất tốt. Nhất là Mộc hành, đây là lực lượng Khai Thiên hắn luyện hóa đấu tiên, thế mà không thể từ đó tìm hiểu ra thần thông gì, để Dương Khai không khỏi thất vọng. Những năm này hắn đã từng cân nhắc qua, có lẽ là Mộc hành Bất Lão Thụ phẩm giai quá cao, cho nên mình mới không thể tìm hiểu ra thứ gì. Hắn cũng biết có một số việc là không cưỡng cầu được, cơ duyên hết thảy đều là ảo tưởng, cơ duyên đến tự sẽ nước chảy thành sông. Lại không ngờ, hôm nay nơi đây, Mộc hệ thần thông ứng vận mà ra! Quả nhiên thời khắc sinh tử chẳng những có đại khủng bố, còn có đại cơ duyên! Lúc ấy hắn chỉ muốn cứu Khúc Hoa Thường, căn bản không có tạp niệm, lực lượng Mộc hành trong đạo ấn tự nhiên thôi phát ra, đại thụ tạo thành. Đây cũng là một chiêu phòng ngự thần thông! Dương Khai minh ngộ, có điều không có thời giờ cẩn thận điều tra, bởi hắn đã cảm nhận được đại thụ kia dưới công kích hung mãnh của Tinh Thần Quy đã không kiên trì được bao lâu, bận bịu quát một tiếng: "Đi mau!" Đám người hoàn hồn, nào còn dám chần chờ, nhao nhao lao tới chỗ cửa lớn Huyết Yêu Thần Cung. Hắc Nha Thần Quân đã là người đầu tiên xông vào, đám võ giả các nơi trận nhãn cũng đã vào, đám người giao đấu Tinh Thần Qu Trương Nhược Tích không muốn đi, lại bị một cánh tay lôi vào trong Huyết Yêu Thần Cung, cũng biến mất. Khúc Hoa Thường buồn bã nói: "Sư đệ, ta tới đó chờ ngươi, ngươi tranh thủ thời gian." Tinh thần của nàng giờ đã rất khuấy động, không giải thích được, thân thể cũng có chút mềm nhũn, biết lưu lại nơi này chỉ làm cho Dương Khai thêm phiền phức, nên quả quyết rời đi. Dương Khai ừ một tiếng, cũng không quay đầu lại, cảm nhận thấy khí tức Khúc Hoa Thường rất nhanh biến mất. Trong nháy mắt, trong sơn cốc này cũng chỉ còn lại Dương Khai lẻ loi một mình, đại thụ giờ đã tràn ngập nguy hiểm, mặc dù Mộc khắc Thổ, chiêu phòng ngự thần thông này cũng tuyệt đối cao minh, nhưng dù sao chỉ là phòng ngự, Tinh Thần Quy nổi giận lặp đi lặp lại công kích, há có thể kiên trì quá lâu. Mắt thấy tán cây đại thụ sắp sụp đổ, Dương Khai cắn răng nhìn Tinh Thần Quy, Không Gian Pháp Tắc tràn ngập quanh thân, lắc mình tới chỗ cửa lớn Huyết Yêu Thần Cung. Nếu có thể nói, hắn tự nhiên là muốn giết Tinh Thần Quy, mặc dù hắn không cần Thổ hành nội đan, nhưng giá trị của nó cũng không thể lường được, xuất ra nói không chừng có thể đổi được vật mình cần. Nhưng thất phẩm Yêu thú không phải thứ Dương Khai có thể đối phó, lúc trước nhiều người như vậy liên thủ cũng không thể làm gì nó, bây giờ chỉ còn một mình Dương Khai lại có thể thế nào? Đứng trước cổng chính Huyết Yêu Thần Cung, cuối cùng liếc mắt nhìn Tinh Thần Quy còn đang phẫn nộ gào thét, Dương Khai quay người vọt vào. Một mảnh trắng xóa, mặc dù thần niệm không chịu bất luận gì hạn chế, nhưng lại không cảm giác được bất luận tồn tại gì, trước đó những võ giả kia, một người cũng không thấy bóng dáng. Dương Khai ngừng chân, quay đầu nhìn, sau lưng đâu còn đại môn Huyết Yêu Thần Cung, cũng chỉ là một mảnh thế giới trắng xoá, như thể nơi này ngoại trừ màu trắng đã không có vật gì khác nữa. Những người khác đâu? Dương Khai nhíu mày, lấy tình hình này đến xem, Huyết Yêu Thần Cung này có vẻ còn có cấm chế, cứ việc không có lực sát thương, lại cho người ta một loại cảm giác quỷ dị không gì sánh được. Chờ trong chốc lát, cũng không cảm nhận được nguy hiểm gì, trong tầm mắt không nhìn thấy bất kỳ vật gì, trong phạm vi thần niệm cũng không thấy chút sinh khí, tựa như mọi người tiến vào đều vô duyên vô cớ biến mất. Bọn hắn tất nhiên không có khả năng đều mất tích, Dương Khai hoài nghi bây giờ tình cảnh bọn hắn giống như mình, đều rơi vào trong thế giới trắng mịt mờ này. Trong Huyết Yêu Thần Cung sao lại là một bộ quang cảnh thế này? Hắc Nha Thần Quân phải vào làm gì? Suy nghĩ, Dương Khai thôi động Diệt Thế Ma Nhãn, mắt trái lập tức hóa thành màu vàng nhân thẳng uy nghiêm. Diệt Thế Ma Nhãn có năng lực nhìn xuyên hư vô, trước đó mỗi một lần vận dụng mọi việc đều thuận lợi, nhưng mà lần này lại là không nhìn ra bất kỳ vật gì, Dương Khai vốn còn hoài nghi trận pháp nơi này là loại hình huyễn trận mê trận, nhưng Diệt Thế Ma Nhãn lại đều không có phản ứng nào, chuyện này chỉ có thể nói rõ hoặc là nơi này không có dị thường, hoặc là năng lực Diệt Thế Ma Nhãn không đủ. Ngẫm lại cũng đúng, nơi này là Huyết Yêu Thần Cung, là hành cung Thần Quân, bát phẩm Khai Thiên muốn bố trí xuống cấm chế gì, hắn sao có thể xem thấu. Thu thần thông, Dương Khai thở dài. Chỗ quỷ quái này vô thiên vô địa, chỉ còn lại một màu trắng xoá, cho người ta một loại cảm giác vô cùng lớn, khiến người ta hoảng hốt hoảng. Không có đầu mối, Dương Khai cũng chỉ có thể đi một bước nhìn một bước, một bên điều tức khôi phục, một bên tìm phương hướng tiến lên. Cũng không biết trải qua bao lâu, ở chỗ này, Dương Khai thậm chí cảm giác tốc độ chảy của thời gian đều trở nên phi thường cổ quái, hắn hoàn toàn không thể phán đoán rốt cuộc mình đã đi bao lâu. Giống như chỉ là trong chốc lát, lại như qua va ̀i ngày vài đêm, đang lúc Dương Khai có chút bực bội, chợt nghe một tiếng kêu thảm từ một nơi khác truyền đến. Thần sắc chấn động, Dương Khai vội vàng quay đầu nhìn lại phía đó, sau một khắc, hắn nhíu chặt lông mày, chỉ vì trong tầm mắt, một bóng người bỗng nhiên xuất hiện, rất đột ngột, tựa như bản thân hắn đã ở chỗ này, chỉ là một mực mình không nhìn thấy thôi. Đây là một nam võ giả, nhìn chừng bốn mươi, cũng không biết là đệ tử tông môn nào, lúc này sắc mặt bối rối, ánh mắt hoảng sợ, phảng phất nhìn thấy chuyện gì đó cực kỳ đáng sợ, một bên chạy một bên kêu thảm: "Đừng giết ta, đừng giết ta!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.