Chương trước
Chương sau
Tầm nửa ngày sau, đại chiến lắng lại, hết thảy đều kết thúc. Dương Khai liếm láp máu tươi khóe miệng, quay đầu chung quanh, đám người tất cả đều mang thương, cho dù Lô Tuyết cũng là như thế. Quả thật, Mặc Vũ lão tổ trọng thương, không phát huy ra toàn bộ thực lực. Nhưng hắn dù sao là ngũ phẩm Khai Thiên, dưới tuyệt cảnh liều chết phản kích thực sự khó chơi, nếu không phải lấy Ma Vực là chiến trường, có bọn người Như Mộng, chỉ bằng vào một mình Lô Tuyết, đánh bại hắn không khó, nhưng trảm giết hắn thì quả thật rất khó. Mặc Vũ lão tổ thân tử đạo tiêu, Tiểu Càn Khôn sụp đổ, pháp thân lại tiếp tục thi triển Phệ Thiên Chiến Pháp, điên cuồng thôn phệ. Lại thêm những hạ phẩm Khai Thiên chết đi trước đó, trận chiến này, Ma Vực cố nhiên có chỗ hao tổn, nhưng cũng thu được ích lợi to lớn. Thiên địa phá toái bắt đầu gây dựng lại, pháp tắc ngưng kết, thiên địa vĩ lực cũng biến thành càng thêm nồng đậm. Đám người cũng tự đi chữa thương. Dương Khai thu Thương Long Thương, quay đầu nhìn lại một hướng, đi tới phía đó, đến dưới một tòa núi lớn đã sụp đổ. Dưới ngọn núi lớn kia, Trường Thiên khuôn mặt tiều tụy, mái đầu bạc trắng, ngồi xếp bằng, thần sắc mặc dù tiều tụy, lại cười mỉm nhìn hắn. Một trận chiến vừa rồi, Trường Thiên thụ thương nặng nhất, trước khi bọn người Dương Khai đến hắn đã trọng thương, chiến đấu sau đó càng hung hiểm hơn, trở thành đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương. So với năm đó Dương Khai rời đi, bây giờ Trường Thiên đâu chỉ già đi mấy trăm tuổi? Nếu như nói năm đó hắn hiện ra trước mặt Dương Khai là trung niên cường tráng, như vậy hiện giờ hắn chính là lão giả già trên 80 tuổi. Dương Khai tiến lên điều tra thương thế của hắn, một lát sau chau mày, lấy ra một viên linh đan: "Vật này đối với ngươi hẳn là hữu dụng." Trường Thiên tiếp nhận, dò xét, lộ ra vẻ ngạc nhiên: "Long Huyết Đan? Mà còn là thượng phẩm Long Huyết Đan, đồ tốt!" Tán thưởng xong lại ném Long Huyết Đan trở lại: "Ta không cần, thứ này chính ngươi giữ lại dùng đi, ngươi cũng có Long tộc huyết mạch, đan này co ́thể tinh tiến huyết mạch của ngươi." Vấn đề của Trường Thiên cũng không phải là thương thế nặng nhẹ, mà là thọ nguyên không nhiều! Hắn vốn đã không có nhiều thọ mệnh, trước đây một trận chiến lại không ngừng thiêu đốt tinh huyết, để thọ nguyên càng rút ngắn không ít, giờ cơ thể hắn sinh cơ khô bại, như một cây gỗ dần dần hủ đi. Đây tuyệt đối không phải một viên Long Huyết Đan có thể giải quyết, trừ phi có thể tìm được thiên tài địa bảo kéo dài tuổi thọ. Dương Khai lại nhét Long Huyết Đan vào tay hắn: "Thứ này ta có rất nhiều, đừng từ chối." Trường Thiên suy nghĩ một chút, gật gật đầu nhét Long Huyết Đan vào trong miệng, yên lặng luyện hóa. Dược hiệu tan ra, khí tức hỗn loạn rất mau bình ổn xuống. Ngay vào lúc này, Quách Tử Ngôn chạy tới, thấp giọng nói: "Đại nhân, lâu thuyền có phát hiện!" Chờ Dương Khai một lần nữa trở lại lâu thuyền, nhìn thấy một thanh niên té quỵ dưới đất, run lẩy bẩy, không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ. Tên này hai mắt sưng vù, mặt vàng như nến, xem xét chính là hạng người khuyển mã sa vào tửu sắc, tu vi không cao, chỉ có lưỡng phẩm Khai Thiên, nhưng lưỡng phẩm Khai Thiên của hắn cho Dương Khai cảm giác hữu danh vô thực, so với Mã Nguyên Đức cũng yếu hơn một bậc. "Thiếu môn chủ Mặc Vũ môn?" Dương Khai mở miệng hỏi. Mặc Vũ lão tổ cùng đám thủ hạ bị giết sạch, tên này lại có thể còn sống, vậy đã nói rõ thân phận của hắn không tầm thường, mà lại từ cách ăn mặc đến xem, đúng là xuất thân phú quý. Ngoại trừ Mặc Vũ môn thiếu môn chủ, Dương Khai không nghĩ ra giải thích khác, hắn đã là Mặc Vũ môn thiếu môn chủ, tự nhiên có thể dùng đại lượng tài nguyên bồi lên tu vi, có điều hạn chế tư chất, lưỡng phẩm Khai Thiên chính là cực hạn, mà lại do tài nguyên chồng chất lên lưỡng phẩm Khai Thiên, thực lực khẳng định không bằng Mã Nguyên Đức. Quả nhiên, tên này một bên dập đầu một bên hốt hoảng nói: "Mặc Ninh bái kiến đại nhân, cầu xin đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng!" Trước đây một trận chiến, hắn một mực trốn ở trong lâu thuyền, trơ mắt nhìn Khai Thiên cảnh nhà mình vẫn lạc từng người, ngay cả Mặc Vũ lão tổ đều không thể đào thoát vận rủi, trong lòng sợ hãi tột đỉnh. Nhưng thân ở trong Ma Vực, trời cao không đường chạy, Địa Ngục không cửa vào, hắn lại có thể chạy trốn đi đâu? Chờ Quách Tử Ngôn kiểm tra lâu thuyền, lập tức bắt hắn ra. Dương Khai không để ý tới hắn, ngược lại có chút hăng hái nhìn bên cạnh hắn. Quách Tử Ngôn từ trong lâu thuyền tổn hại kia không chỉ tìm ra Mặc Ninh, còn có một nữ tử!

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Chỉ là hiện giờ nữ tử này bị băng phong trong một khối băng cứng, hai con ngươi đóng chặt lại, hai tay đặt trên ngực, thần thái an tường, như thể đã chết đi ngàn vạn năm. Nhưng dưới thần niệm cảm giác, Dương Khai lại có thê ̉phát giác được nữ tử này còn nhàn nhạt sinh cơ, nàng vẫn còn sống. Xem khuôn mặt, nữ tử này tướng mạo không tầm thường, mà lại dáng người có lồi có lõm, làn da trắng nõn, trong khuôn mặt vũ mị còn có một cỗ khí khái hào hùng bừng bừng, quả thực khiến người động tâm. Dương Khai nhìn Mặc Ninh nói: "Đây chính là nữ tử ngươi bắt về?" Mặc Ninh dập đầu đến nỗi máu chảy ồ ạt, nghe vậy không dám thất lễ, vội vàng nói: "Đúng vậy đại nhân, nàng là nữ nhi chu ̉Phi Hoa phảng, tên là Thượng Quan Ngọc." "Ngươi làm?" Dương Khai gõ gõ khối băng kia, thứ này lạnh buốt, mà lại chất liệu cổ quái. Mặc Ninh lắc đầu: "Đại nhân minh xét, không phải tiểu nhân làm, là chính nàng thi triển bí thuật biến thành như vậy." "Nói bậy!" Dương Khai hừ lạnh một tiếng, trong cảm giác của hắn, Thượng Quan Ngọc là Đế Tôn cảnh, căn bản không có khai thiên tích địa trong cơ thể mình, nhưng băng cứng bao vây nàng lại tối thiểu nhất có phẩm giai tứ phẩm, nói một cách khác, muốn hòa tan khối băng cứng này, ít nhất phải là tứ phẩm Khai Thiên xuất thủ, vận dụng tứ phẩm Hỏa hành mới có thể. Mà lại, đây vẫn chỉ là có khả năng. Bí thuật này nói không chừng còn có cấm chế khác, nếu cưỡng ép phá giải, không chừng sẽ dẫn phát một vài vấn đề khác, bằng không lấy Mặc Vũ lão tổ ngũ phẩm Khai Thiên vì sao lại bỏ mặc không quan tâm? Mặc Ninh sợ hãi nói: "Là thật a đại nhân, tiểu nhân không dám nói dối, đây thật là chính nàng làm ra." Dương Khai biểu lộ cổ quái nhìn hắn: "Nói cách khác, ngươi bắt nàng về, nàng lại thi triển bí thuật tự biến thành như này?" "Vâng vâng!" Mặc Ninh gật đầu như giã tỏi. Dương Khai không biết nên nói cái gì cho phải, nếu thật như vậy, vậy Mặc Ninh thật là đủ bi kịch, không ăn được thịt dê còn chọc phải họa sát thân, bởi vì một nữ tử Mặc Vũ môn, liên lụy cả nhà xa xứ tha hương. "Đại nhân. . ." Mặc Ninh cẩn thận từng li từng tí dò xét Dương Khai, "Tiểu nhân nguyện đi theo đại nhân, đi theo đại nhân làm tùy tùng, cầu xin đại nhân tha ta một mạng!" Dương Khai quan sát hắn chán ghét nói: "Hạng người giá áo túi cơm, bắt nữ nhân trở về đều chỉ có thể giương mắt nhìn, ta cần ngươi làm gì? Giết!" Mặc Ninh kinh hãi, còn muốn mở miệng cầu xin tha thứ, Quách Tử Ngôn đã lóe ra, một búa bổ xuống. Tiếng kêu thảm truyền ra, Mặc Ninh ngay cả một chiêu đều không thể ngăn cản đã bị đánh thành hai nửa. Quách Tử Ngôn không khỏi nói thầm một tiếng: "Quá yếu!" Hắn cũng là từ lưỡng phẩm Khai Thiên tấn thăng lên, nhưng cùng là lưỡng phẩm Khai Thiên, một mình hắn có thể đánh mười tên Mặc Ninh như này! "Đại nhân, nữ tử này làm sao bây giờ?" Lô Tuyết hỏi, "Muốn cứu nàng ra hay không?" "Không động thì tốt hơn!" Dương Khai lắc đầu, vạn nhất trong quá trình thi cứu xảy ra điều gì ngoài ý muốn, vậy thì phiền toái. Dù sao bị băng phong trong khối băng này, Thượng Quan Ngọc trong thời gian ngắn cũng không chết được. Mà lại nàng nếu là tiểu thư Phi Hoa phảng, như vậy nếu có thể đưa nàng về giao cho Phi Hoa phảng hoặc Kình Thiên các, nhất định có thể để hai thế lực này cảm kích, họ cũng tự cứu nàng được. Hư Không Địa vừa mới thành lập, ngày sau muốn đặt chân phát triển, tất yếu phải quan hệ cùng những thế lực khác, Phi Hoa phảng cùng Kình Thiên các đều xem như nhị đẳng thế lực, tương đương Hư Không Địa, quan hệ với hai thế lực này, đối với tương lai Hư Không Địa hẳn là cũng có chỗ tốt. Dù gì, từ trong tay hai thế lực này lấy chút chỗ tốt luôn luôn có thể, kiến thiết Hư Không Địa cần đại lượng tài nguyên, lần này mang đến sáu trăm ngàn người tiến hành tu hành chính là động không đáy, Dương Khai phải chuẩn bị sớm. Phân phó Lô Tuyết chiếu khán tốt Thượng Quan Ngọc, Dương Khai bắt đầu kiểm tra thu hoạch trận chiến này. Không nói những cái khác, riêng là không gian giới những Khai Thiên cảnh kia đã thu hoạch được mười mấy cái. Những hạ phẩm Khai Thiên kia thì cũng thôi, của cải trên thân không quá nhiều, Dương Khai cũng là hạng người gặp qua sóng to gió lớn, không quá để ở trong mắt, mấu chốt là ba viên không gian giới của Mặc Vũ lão tổ. Mỗi chiếc nhẫn đều tràn đầy tư trang, mỗi chiếc nhâ ̃n đều có đại lượng tài nguyên, Dương Khai mặt mày hớn hở, mừng rỡ như điên. Bình thường ngũ phẩm Khai Thiên chưa hẳn có thê ̉có tài phú khổng lồ như thế, nhưng Mặc Vũ lão tổ khác, hắn là môn chủ Mặc Vũ môn, mà lại Mặc Vũ môn bị công phá, chạy nạn khẳng định sẽ đóng gói toàn bộ tài nguyên Mặc Vũ môn mang đi. Đây chính là cất giữ của cả một nhị đẳng thế lực! Tuy nói không có quá nhiều tài nguyên quý giá, nhưng thắng ở số lượng nhiều, vô luận là Khai Thiên Đan hay là các loại tài nguyên phẩm giai tu hành, lại hoặc là linh đan diệu dược, đều đếm mãi không hết. Lần này, xem như giải quyết tình hình khẩn cấp.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.