Vật như vậy không có khả năng vô duyên vô cớ để ở nơi này, hiển nhiên là có người cố ý lưu lại. Lão già Khí Hải giống như có điều suy nghĩ, sau đó bỗng nhiên nhịn không được mà cười phá lên: "Thì ra người kia cũng không phải là ma đầu gì đó, hắn chỉ là đang hù ta!" Chiếc nhẫn kia rõ ràng là do Dương Khai lưu lại để bồi thường cho thế giới này, nếu như hắn thật sự là một tên ma đầu tội ác tày trời thì chỉ cần phủi mông rời đi là được, cần gì quan tâm đến núi thây biển máu, chú oán ngập trời do mình để lại chứ. Lão già Khí Hải thân là Đại Đế của thế giới này, tất nhiên không phải là đồ đần, chỉ cần trầm tư một chút thì liền đoán ra chân tướng. Có điều việc này can hệ trọng đại, dù sao cũng phải báo cho thượng tông mới được. Chín vị Đại Đế trước tiên phân chia mấy vạn mai Khai Thiên Đan kia, sau đó lại thoáng thương nghị một trận, để cho lão già Khí Hải và một vị nữ Đại Đế khác xuất phát tiến về Kính Hoa Thủy Nguyệt, bẩm báo tao ngộ lần này của Thiên Niệm giới. Tại thời điểm lão già Khí Hải cùng vị nữ Đại Đế kia xuất phát, ở một nơi nào đó trong hư không, Hắc Hà Thiên Quân sắc mặt xám xịt, khí tức uể oải, trên người có nhiều vết kiếm, ma ́u tươi chảy đầm đìa, lông mày không ngừng nhảy lên, toàn thân cứng đờ đứng tại chỗ. Ở trước mặt hắn cách đó không xa, Lô Tuyết lặng yên nhìn qua hắn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-luyen-dien-phong/3719512/chuong-4106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.