Chương trước
Chương sau
Hắc Hà Thiên Quân cũng chỉ là ngũ phẩm mà thôi, tu vi của nữ tử kia không hề kém hắn là bao, hơn nữa hắn còn bị đánh lén, tất nhiên là phải rơi xuống hạ phong. Tiểu bối xảo trá, lại để cho thủ hạ thu liễm khí tức để hố mình, Hắc Hà Thiên Quân chợt cảm thấy buồn bực không thôi. Hắn cho rằng Lô Tuyết và Quách Tử Ngôn trước đó đã thi triển bí thuật gì đó để thu liễm khí tức của mình, nhưng sự thật căn bản không giống như những gì hắn nghĩ. Hai tháng trước, Lô Tuyết thật sự chỉ là Khai Thiên tứ phẩm, còn Quách Tử Ngôn cũng thật sự chỉ là nhị phẩm. Sở dĩ bọn họ có thê ̉biến hóa một cách rõ rệt trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, hoàn toàn là nhờ công lao của Thế Giới Quả. Lô Tuyết và Quách Tử Ngôn điều tra ra tin tức về Hắc Hà Thiên Quân, thực lực của đối phương làm cho Dương Khai cảm thấy vô cùng đau đầu. Ngũ phẩm và tứ phẩm mặc dù chỉ kém nhau nhất phẩm, nhưng chiến lực thật sự thì lại là một trời một vực, Lô Tuyết căn bản là không thể nào đánh lại Hắc Hà Thiên Quân. Dương Khai cũng không thể một mực trốn trong Càn Khôn điện, muốn giải quyết phiền toái này thì chỉ còn cách giúp Lô Tuyết tăng lên phẩm giai của mình. Thế nhưng quá trình tấn thăng Khai Thiên cảnh cực kỳ gian nan, thông thường đều cần một khoảng thời gian rất dài để tích lũy và lắng đọng, nhưng Dương Khai thì làm sao có thể chờ đợi được? Cũng may trên tay hắn có Thế Giới Quả! Ba viên trung phẩm Thế Giới Quả, trước khi đi lưu lại cho Nguyệt Hà một viên, trên tay hắn còn thừa lại hai viên. Việc này liên quan đến sinh tử tồn vong, Dương Khai cũng không lo được nhiều như thế, cho nên hắn đã lấy ra một viên đưa cho Lô Tuyết nuốt vào luyện hóa. Quách Tử Ngôn cũng được hắn đưa cho một viên Thế Giới Quả hạ phẩm. Bọn họ trì hoãn trong Càn Khôn điện hơn hai tháng, chính là để cho Lô Tuyết và Quách Tử Ngôn luyện hóa Thế Giới Quả. Thế Giới Quả không hổ danh là tồn tại trong truyền thuyết, hai người được thần vật này tương trợ, nhao nhao tấn thăng, từ đó mới có thế cục trước mắt. Có điều Lô Tuyết mặc dù đã tấn thăng ngũ phẩm, nhưng nếu hai bên đơn đả độc đấu thì Lô Tuyết chắc chắn không phải là đối thủ của Hắc Hà. Dù sao thì Lô Tuyết cũng chỉ mới tấn thăng không bao lâu, căn cơ bất ổn, còn cần một khoảng thời gian rất dài để lắng đọng thì mới có thể chân chính phát huy ra toàn bộ thực lực được. Trong khi đó, Hắc Hà lại là một tên ngũ phẩm uy tín lâu năm, bất kể là nội tình của Tiểu Càn Khôn trong cơ thể hay là độ hùng hồn của thế giới vĩ lực thì cũng đều không phải là thứ mà Lô Tuyết vừa mới đột phá có thể so sánh được. Thực lực của Khai Thiên cảnh đồng phẩm giai cũng có một sự chênh lệch rất rõ ràng. Nhưng Lô Tuyết dù sao cũng có vốn liếng tranh đấu với hắn. Mai phục đánh lén thì lại càng mang lại hiệu quả vô cùng nhanh chóng! Trong hư không, trận chiến vẫn tiếp tục diễn ra, Lô Tuyết vũ động một thanh trường kiếm, kín kẽ không một khe hở, dốc hết toàn lực duy trì ưu thế thật vất vả mới chiếm được, không dám lười biếng một chút nào. Còn Quách Tử Ngôn sau khi bị đánh bay ra ngoài thì lập tức trở về, trong chiến trường giữa hai vị Khai Thiên ngũ phẩm, tác dụng mà một tên tân tấn tam phẩm như hắn có thể phát huy ra được thực sự có hạn, có điều thỉnh thoảng hắn vẫn có thể thu hút sự chú ý Hắc Hà, thế nhưng đại giới phải trả cũng là những vết thương vô cùng nặng nề. Nội tình của Hắc Hà đúng là quá mức hùng hồn, sau khi đánh nhau một hồi, hắn từ từ ổn định lại trận cước, rất nhanh liền phát hiện ra được cơ hội chuyển mình. Qua mấy lần giao thủ với Lô Tuyết, hắn phát giác được thực lực chân chính của nữ tử Khai Thiên ngũ phẩm này có hơi chênh lệch với mình, nếu như mình liều mạng thì nàng ta sẽ không phải là đối thủ của mình. Thế nhưng Hắc Hà lại vờ như không biết, một bên gầm thét, một bên liên tục bại lui, bày ra bộ dạng không địch nổi. Lô Tuyết đắc thế không tha người, lực lượng của Khai Thiên ngũ phẩm khiến cho nàng si mê, mơ ước truy cầu bao nhiêu năm đã trở thành sự thật. Điều này càng làm cho nàng cảm thấy lúc trước mình chọn lựa lưu lại Hư Không Địa là không sai, nếu không chỉ bằng vào chính nàng, ít nhất còn cần mấy chục năm nữa thì mới có thể tấn thăng ngũ phẩm. Thế nhưng hiện tại, một viên Thế Giới Quả đã giúp cho mộng tưởng của nàng trở thành sự thật, hơn nữa chỗ tốt do Thế Giới Quả mang lại không chỉ đơn giản là tấn thăng nhất phẩm, mà chỗ tốt lớn nhất chính là giúp cho cực hạn của nàng tăng trưởng. Trước kia, cực hạn của nàng là lục phẩm, vẫn còn nằm trong phạm trù Khai Thiên trung phẩm, nhưng hiện tại, cực hạn của nàng lại là thất phẩm! Lô Tuyết chưa bao giờ nghĩ tới việc trong lúc sinh thời, mình còn có cơ hội để tấn thăng Khai Thiên thượng phẩm. Điều này khiến cho trong lòng Lô Tuyết dâng lên một sự biết ơn, cho nên nàng ta tất nhiên sẽ liều mạng bảo vệ cho sự an toàn Dương Khai. Thế giới vĩ lực tỏa ra, rót vào trong Thủy Hàn Trường Kiếm trong tay Lô Tuyết, kiếm quang bắn ra từ phía, kiếm khí tung hoành, đánh cho Hắc Hà chỉ có thể ra sức chống đỡ, không hề có lực hoàn thủ! Trong lúc kịch chiến, Lô Tuyết bắt được một chỗ sơ hở của Hắc Hà Thiên Quân, sau đó liền đâm ra một kiếm vào chỗ đó. Một kiếm này kéo theo quang mang vạn trượng, chính là một kích dốc hết toàn lực của Lô Tuyết, cho dù Hắc Hà cũng là ngũ phẩm, nhưng nếu như bị đâm trúng thì cũng phải bỏ lại một nửa cái mạng. Ngay tại thời điê ̉m một kiếm này sắp lập công thì Hắc Hà Thiên Quân lại nhe răng cười một tiếng. Hắc Hà quất ra một roi ngang trời, một thân khí tức ầm ầm tăng vọt. Lô Tuyết lập tức cảm nhận được một cỗ lực lượng kinh khủng đánh tới từ phía đối diện, sự áp bách của thế giới vĩ lực làm cho nàng sinh ra một loại cảm giác không thể địch nổi. Người này vậy mà một mực ẩn giấu thực lực! Lô Tuyết kinh hãi không thôi! Chỉ trong chớp mắt, kiếm quang vỡ nát, trường tiên của Hắc Hà quất lên trên người Lô Tuyết, một tiếng kêu đau chợt vang lên, Lô Tuyết chỉ cảm thấy cả người giống như muốn vỡ vụn ra, Tiểu Càn Khôn trong cơ thể chấn động không ngớt, thế giới vĩ lực cũng hỗn loạn không chịu nổi. Lại giương mắt nhìn lên, chỉ thấy Hắc Hà Thiên Quân đã thoát khỏi sự dây dưa của nàng, đang xông thẳng về phía Dương Khai bên kia. Trúng kế! Lô Tuyết nghiến chặt hàm răng, sao còn không biết mình đã nhất thời chủ quan. Tên Hắc Hà này rõ ràng có lực lượng để chuyển bại thành thắng nhưng lại một mực ẩn mà không phát, chính là vì lần xuất thủ đột ngột này, còn mục tiêu của hắn từ đầu đến cuối vẫn đều là Dương Khai. Nhóm ba người Dương Khai một mực lấy Dương Khai làm chủ, Hắc Hà biết rằng giải quyết Lô Tuyết cũng không phải là một chuyện đơn giản, nhưng chỉ cần bắt được Dương Khai, vậy thì trận chiến này sẽ lập tức được định đoạt, đến lúc đó có Dương Khai nơi tay, đi hay ở hoàn toàn do hắn quyết định. Không thể không nói, tên Hắc Hà Thiên Quân này tính toán rất khá, Lô Tuyết một mực đắm chìm trong sức mạnh của Khai Thiên ngũ phẩm không thể nào phát giác ra được điều này. Đến lúc nàng ta kịp phản ứng lại thì đã chậm! Tại thời điểm lui nhanh về sau, Lô Tuyết chợt cắn răng, mi tâm bỗng nhiên vỡ ra, phảng phất như trên trán sinh ra con mắt thứ ba vậy. Mi Tâm Kiếm! Chiêu này là đòn sát thủ của Lô Tuyết, tuyệt đối sẽ không vận dụng vào lúc bình thường, bởi vì một chiêu này tiêu hao quá lớn. Thế nhưng bây giờ Dương Khai sinh tử một đường, nàng ta dưới sự ảnh hưởng của sự tự trách cũng không lo được nhiều như vậy. Mi tâm nàng ta bắn ra một đạo kiếm quang hư vô mờ mịt, nó không có vẻ ngoài hoa lệ, cũng không có sự bàng bạc mạnh mẽ, nó chỉ lặng yên không một tiếng động giấu giếm sát cơ mười phần bên trong. Kiếm quang thoát thể, chém thẳng tới sau lưng Hắc Hà. Cùng lúc đó, Dương Khai sắc mặt sợ hãi, trừng lớn hai mắt, lảo đảo lui lại, trong miệng kêu to: "Đừng tới đây, lại tới nữa thì ta sẽ không khách khí với ngươi." Hắn kêu gào một cách ngoài mạnh trong yếu như thế làm cho Hắc Hà không ngừng nhe răng cười: "Tiểu bối dám giết hậu nhân của ta, bây giờ ta sẽ làm cho ngươi muốn sống không được muốn chết không xong." Hắn đưa tay bắt lấy Dương Khai, dưới một trảo này, thiên địa phong tỏa, giống như ngay cả hư không cũng bị trấn áp triệt để. Lực lượng của Khai Thiên Ngũ phẩm có thể thấy được lốm đốm. Về phần Mi Tâm Kiếm đang chém tới từ phía sau, Hắc Hà không phải là không phát giác, chỉ là hắn có lòng tin bắt được Dương Khai, sau đó lại tránh thoát khỏi một kích kinh khủng này. Thời gian phảng phất như dừng lại, sắc mặt của Lô Tuyết sau khi chém ra Mi Tâm Kiếm nhanh chóng tái nhợt đi. Nhưng nàng ta vẫn mau chóng đuổi đến, khuôn mặt hiện lên vẻ lo lắng, ở cách đó không xa, Quách Tử Ngôn cũng hét lớn một tiếng, không để ý tới an nguy của mình mà cầm thuẫn đánh tới. Thế nhưng hai người mặc dù nóng lòng cứu người, nhưng sao co ́thể nhanh hơn Hắc Hà sớm có dự mưu được cơ chứ? Mắt thấy đại thủ kia sắp sửa tóm được mình, Dương Khai bỗng nhiên nhếch miệng cười một tiếng, sau đó khoát tay tế ra Hồ Lô Đằng. Trường đằng lắc một cái, xuyên qua bảy cái tiểu hồ lô,  m Dương Ngũ Hành lực lượng hình thành một sự luân hồi kỳ diệu, không ngừng sinh sôi, khí tức của thế giới vĩ lực liền tràn ngập ra. Dương Khai không chút do dự, quất ra một roi về phía Hắc Hà. "Ngũ phẩm Khai Thiên?" Khuôn mặt đang nhe răng cười của Hắc Hà chợt biến thành sự kinh ngạc, hắn vậy mà lại cảm nhận được khí tức của Khai Thiên ngũ phẩm phát ra từ trong một roi này! Trong lòng hắn không tự chủ được mà bốc lên một sự nghi vấn cực lớn. Chẳng lẽ tiểu tử này cũng một mực giả heo ăn thịt hổ, nhìn như Đế Tôn cảnh, nhưng trên thực tế lại là Khai Thiên ngũ phẩm ư? Sự kinh ngạc và chần chờ trong nháy mắt này làm cho hắn đánh mất đi tiên cơ, Hồ Lô Đằng quất tới, đánh vỡ đại thủ ấn của Hắc Hà, sau đó chụp xuống đầu hắn. Hắc Hà kinh hãi, vội vàng tế ra Hắc Hà tiên của mình để ngăn cản. Hai đạo trường tiên va vào nhau, hai luồng năng lượng kịch liệt trùng kích ra xung quanh. Trên Hồ Lô Đằng, bảy cái tiểu hồ lô cuộn thành một đoàn, chìm vào giấc ngủ sâu, bản thân Dương Khai thì miệng phun máu tươi, bay ngươcj ra ngoài. Mặc dù hắn co ́thể thôi động uy năng của Hồ Lô Đằng, nhưng đồ chơi này chỉ có thể xuất kỳ bất đánh ra một lần, căn bản là không có cách nào tác chiến lâu dài được, đối phương dù gì cũng là Khai Thiên ngũ phẩm hàng thật giá thật a. Một phen giao phong này khiến hắn lập tức ăn thiệt thòi lớn, Dương Khai chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng trong cơ thể không ngừng quay cuồng, xương cốt đứt gãy vô số, cả người trọng thương chỉ trong nháy mắt. Có điều nhiêu đó cũng đã đủ rồi. Hồ Lô Đằng mặc dù chỉ có thể đánh ra một kích đầy uy lực trong một thời gian ngắn, nhưng dù sao cũng đã ngăn cản được Hắc Hà, hơn nữa còn chấn cho hắn bay ngược trở về. Xùy. . . Một tiếng, sắc mặt Hắc Hà lập tức hiện lên vẻ dữ tợn, hắn oa oa phun ra một chùm huyết vụ. Mi Tâm Kiếm của Lô Tuyết đã trảm lên lưng hắn, nó lập tức xé ra một đạo vết thương dài chừng một thước, nhìn xuyên qua vết thương kia, gần như có thể thấy được nội tạng đã bị phá nát ở bên trong. Nếu như không có cử động ngoài ý muốn trước đó của Dương Khai, hắn đại khái có thể bắt được Dương Khai, sau đó lại thoát khỏi sự công kích Mi Tâm Kiếm, thế nhưng tích tắc trì hoãn này lại làm cho hắn đánh mất tiên cơ, giúp cho Lô Tuyết công kích thắng lợi. Mi Tâm Kiếm là đòn sát thủ của Lô Tuyết, uy năng của nó vô cùng khủng bố, sau khi ăn trọn một kích này, khí tức của Hắc Hà cấp tốc uể oải đi. "Tiểu bối gian trá, ngươi sớm muộn gì cũng sẽ chết không yên lành!" Hắc Hà nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó xoay người, cấp tốc bỏ chạy. Hắn đã bị thương nặng, không dám tiếp tục ở lại đây nữa, hiện tại hắn chỉ muốn tranh thủ thời gian để tìm một chỗ chữa thương. Hành động này của hắn cũng quả quyết đến cực điểm, bởi vì hắn cũng biết, với trạng thái của mình bây giờ, sợ là không có cách nào bắt được Dương Khai, thay vì lãng phí thời gian ở chỗ này, không bằng chầm chậm mưu tính thì hơn. Dương Khai sao có thể để cho hắn rút lui được? Mắt thấy Hắc Hà sắp sửa độn đi, hắn liền quay sang nói với Lô Tuyết: "Nhanh nhanh đuổi theo!" Lô Tuyết nói gì nghe nấy, lập tức ném ra phong xa bí bảo, ba người nhảy vào trong đó, tiến hành truy đuổi Hắc Hà tới cùng. Trong phong xa, Lô Tuyết vẫn còn cảm thấy sợ hãi, trận chiến vừa rồi bởi vì nàng chủ quan nên mới làm cho Dương Khai gặp nguy hiểm, nếu không phải Dương Khai tại thời khắc sống còn vẫn còn một chút tiền vốn để bảo mệnh thì hắn đã bị đối phương bắt được rồi. Sự tự trách khiến cho nàng ta tức giận, tốc độ truy kích không ngừng gia tăng, thậm chí không thèm để ý tới sự tiêu hao của mình, cộng thêm việc bản thân Hắc Hà đã bị thương nặng, khoảng cách giữa hai bên được nhanh chóng rút ngắn đi. "Từ từ sẽ bắt được, không cần phải vội!" Dương Khai giống như nhìn ra suy nghĩ trong lòng Lô Tuyết, vì vậy liền lên tiếng trấn an một câu. Sau đó hắn và Quách Tử Ngôn khoanh chân ngồi xuống, lấy ra linh đan diệu dược nuốt vào luyện hóa. Trong trận chiến này, mặc dù cả ba người họ đều bị thương, thế nhưng Hắc Hà cũng không dễ chịu. Đây là chiến quả sau khi Lô Tuyết đã gia tăng phẩm giai, nếu đổi là lại trước đó, vậy thì bọn họ chắc chắn là không có chút sức phản kháng nào khi đối mặt với một tên Khai Thiên ngũ phẩm như Hắc Hà.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.