Chương trước
Chương sau
Sự tình Thái Khư cảnh không thể lừa gạt được người ngoài, Xích Tinh thật ra cũng không muốn giấu diếm, nhưng Trần Thiên Phì không ngờ rằng Đại đương gia thế mà lại có thể sắp đặt được một chút tiểu kế nhờ việc này. Để lộ ra tin tức về Thái Khư cảnh, thứ nhất là làm cho Thất Xảo Địa bên này an tâm, để cho bọn hắn nghĩ rằng nhóm mình cũng không phải vô duyên vô cớ chạy tới nơi này, mà là do Tinh Thị bị hủy, không có nhà để về và tình cở lưu lạc ở gần đây. Thứ hai, Thất Xảo Địa sau khi biết được việc này, tất nhiên sẽ phái người ra ngoài chứng thực, từ đó cấp cho Xích Tinh một cơ hội. Phải biết rằng, dưới trướng Triệu Bách Xuyên có tới hơn hai mươi vị Khai Thiên cảnh, nhưng hiện tại hắn chỉ mang theo mười mấy người, những Khai Thiên cảnh như là Cầm phu nhân,  u Dương huynh đệ cùng Bối Ngọc Sơn đều ở bên ngoài. Muốn mưu đoạt Thất Xảo Địa, không thể không liên hệ bọn hắn, chỉ bằng vào lực lượng của Triệu Bách Xuyên và Trần Thiên Phì thì có vẻ hơi đơn bạc một chút. Có điều phòng hộ đại trận của Thất Xảo Địa vẫn luôn trong trạng thái mở ra, mặc dù có rất nhiều sơ hở, nhưng Triệu Bách Xuyên cũng không có cách nào liên hệ với bọn người Bối Ngọc Sơn được, tùy tiện hành động sẽ chỉ làm Thất Xảo Địa bên này sinh nghi. Nhưng Thất Xảo Địa bây giờ chủ động điều động đệ tử ra ngoài tìm hiểu tin tức, điều này lại rơi vào trong tính toán của Triệu Bách Xuyên. Hắn đã sớm an bài nhân thủ ẩn núp, tùy thời mà động, bây giờ quả nhiên đắc thủ. Một vị Khai Thiên tam phẩm, phóng tầm mắt khắp Tam Thiên thế giới này thì không tính là quá mạnh, nhưng cũng tuyệt đối không yếu. Chế ngự một tên đệ tử của Thất Xảo Địa, gieo xuống một chút cấm chế trong cơ thể đối phương, bức bách đối phương thay mình gửi đi tin tức là một việc rất đơn giản, trừ phi tên đệ tử kia không tiếc tính mạng của mình. Nhưng trên đời này lại có bao nhiêu người không sợ chết? "Còn nữ tử này là thế nào đây?" Trần Thiên Phì khó hiểu nhìn qua nữ tử đang hôn mê kia. Người kia mỉm cười nói: "Người ta thả đi là một tên nam đệ tử, nữ tử này là bạn lữ của hắn, có nữ tử này nơi tay, chắc hẳn tên nam đệ tử kia sẽ không dám ăn ở hai lòng." Trần Thiên Phì ngạc nhiên: "Ngươi cứ thế mang theo nàng ta tiến vào đây ư? Có bị người nào phát hiện không?" Người kia lắc đầu: "Trần đương gia yên tâm, tuyệt đối không bị người nào khác phát hiện." "Ừm!" Triệu Bách Xuyên gật đầu: "Việc này ngươi làm không tệ, đi xuống trước đi, nữ tử này thì lưu lại." "Vâng." Người kia để xuống nữ tử trong tay, cung kính thối lui. Đúng vào lúc này, nữ tử kia từ từ tỉnh lại, lông mi thật dài run run, vừa giương mắt lên thì liền nhìn thấy Triệu Bách Xuyên. Nữ tử giật mình bật dậy, trong lúc nàng ta còn không kịp hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì Triệu Bách Xuyên đã khoát tay một cái, nàng ta chợt thấy hai mắt tối sầm lại, sau đó không cảm nhận được gì nữa. Một lát sau, ở chỗ đó chỉ còn lưu lại một đám tro tàn, nữ đệ tử kia đã bị giết người diệt khẩu. Trần Thiên Phì thấy thế thì trong lòng hiểu rõ, tên nam đệ tử bị bức hiếp đi đưa tin kia e rằng cũng sẽ dữ nhiều lành ít. Sau khi hắn gặp được đám người Bối Ngọc Sơn thì cũng sẽ bị giết diệt khẩu, việc này càng ít người biết thì càng tốt, hơn nữa đối với Thất Xảo Địa bây giờ, chết hai tên đệ tử cũng không tính là gì, dù sao thì Phi Yên điện cũng vẫn đang nhìn chằm chằm Thất Xảo Địa bên này a. Nếu không phải như vậy, Thất Xảo Địa bên này cũng sẽ không phái từng nhóm đi ra ngoài tìm hiểu tin tức, không phải là sợ bị người ta một mẻ hốt gọn hay sao? Hết thảy đều đã được bố cục thỏa đáng, việc còn lại chỉ là chờ đợi! Triệu Bách Xuyên tọa trấn Thất Xảo Địa, không bước chân ra ngoài nhưng vẫn có thể bày mưu nghĩ kế, biến nặng thành nhẹ, hiển lộ rõ khí khái kiêu hùng của hắn. Cuộc sống ngày ngày trôi qua. Ba ngày sau, phường thị bỗng nhiên quạnh quẽ đi trông thấy, phường thị này mỗi tháng chỉ mở ra trong ba ngày, sau đó sẽ biến thành một khu vực trống rỗng, không có người ở. Việc này cũng thuận tiện cho hai người Dương Khai và Nguyệt Hà ẩn tàng hơn. Nguyệt Hà vẫn đang không ngừng luyện hóa ngọc giác đại trận kia. Nàng ta có một sự hứng thú vô cùng nồng đậm đối với Thất Xảo Địa, dù sao đây cũng là tổng đàn của một cái thế lực nhị đẳng a. Dương Khai thì lại yên lặng chữa thương, hắn đã thụ thương không nhẹ trong Thái Khư cảnh, sau đó lại bị Xích Tinh truy kích, phiền phức vô cùng, bây giờ thật vất vả mới có chút thời gian an ổn, hắn tất nhiên là phải nắm bắt đề hồi phục. Dương Khai vừa chữa thương, vừa kiểm kê thu hoạch của mình trong chuyến đi đến Thái Khư cảnh lần này. Mặc dù hắn bị nhốt trong Thái Khư cảnh hơn mười năm, nhưng tài nguyên tích lũy được trong lúc đó cũng vô cùng kinh khủng. Không nói đến những cái khác, chỉ tính riêng thu hoạch ở Nguyên Từ Sơn cũng đã đủ giúp hắn một đêm chợt giàu. Những khối Nguyên Từ Thần Thạch tứ phẩm ngũ phẩm hay thậm chí lục phẩm kia đều những đồng tiền mạnh trong Tam Thiên thế giới, ngoài ra tiểu mập mạp Từ Chân còn giúp hắn luyện chế Nguyên Từ Thần Hồ Lô, ở bên trong phong tồn Nguyên Từ Thần Quang lục phẩm, bí bảo như thế vừa ra, Khai Thiên hạ phẩm e rằng sẽ khó lòng ngăn cản được. Khai Thiên Đan thì phải dùng đơn vị ức (1) để tính toán, lúc trước hắn đi tới chỗ Tinh Thị của Kiếm Các, kết quả Tinh Thị của Kiếm Các bị đồ sát, nhờ đó hắn đã nhặt được mấy vạn mai không gian giới chỉ, vật tư trong những chiếc nhẫn kia cũng là một món của cải khổng lồ. ức (1) : 100 triệu Cũng đừng quên những năm gần đây hắn một mực được Xích Tinh chia bảy thành lợi ích. Xích Tinh cấp tốc phát triển dưới cánh chim của hắn, hằng ngày thu vào đấu vàng, lợi ích đoạt được có bảy thành rơi vào hầu bao của Dương Khai. Có thể nói trong khoảng thời gian hơn mười năm này, tích lũy của một mình Dương Khai đã vượt qua nội tình của một thế lực nhị đẳng tích lũy trong trăm năm hay thậm chí là mấy trăm năm, còn vật tư thì có thể nói là nhiều vô số kể! Dương Khai cũng không rõ mình rốt cuộc giàu có cỡ nào, e rằng chỉ có Nguyệt Hà hơi rõ ràng một chút, dù sao thì trong những năm gần đây, nàng ta chính là người giao tiếp với Xích Tinh a. Trừ những thứ đó ra, thu hoạch ở Vô Lão Chi Địa cũng khiến hắn to đầu. Ba gốc thánh dược, 16 mai Thế Giới Quả, ngoài ra còn có Thái Ất Tịnh Thần Thủy, sợi rễ của Thế Giới Thụ, huống hồ hắn còn có ước định hộ đạo ngàn năm với Chúc Cửu  m! Ước định này là do Chúc Cửu  m lấy bản nguyên của bản thân ra để phát thệ, trong vòng ngàn năm, nàng ta phải sống chết bảo vệ an nguy cho Dương Khai. Đáng tiếc bây giờ bản nguyên của nữ nhân này bị hao tổn, đã lâm vào giấy ngủ say, nếu không Dương Khai sao có thể bị đám người Xích Tinh này đuổi giết khắp nơi như thế. Còn có Xích Giao cùng Địa Long! Hai tên này có thể đối cứng với Khai Thiên tứ phẩm trong Thái Khư cảnh, thực lực khi đến ngoại giới như thế nào thì Dương Khai cũng không rõ lắm, nhưng tóm lại là sẽ không quá kém. Ngoại trừ những lợi ích có thể thấy được này ra, thực lực của bản thân Dương Khai cũng có bước nhảy vọt. Hắn tìm được di hài Cự Long trong Ngọa Long sơn, luyện hóa long châu của Thổ Long để ngưng tụ lực lượng hành Thổ, luyện vô số Long Huyết Hoa thành Long Huyết Đan, tinh khiết huyết mạch Long tộc của bản thân. Sau đó lại đoạt được Nguyệt Tinh, ngưng tụ lực lượng hành Thủy, nghĩ ra thần thông pháp tướng Kim Ô Chú Nhật, dựa vào thần thông này, Dương Khai đã đủ sức hơn thua với Khai Thiên hạ phẩm! Trong Vô Lão Chi Địa, tại thời điểm thu lấy Thái Ất Tịnh Thần Thủy, hắn còn ngộ ra được không gian thần thông. Chỉ Xích Thiên Nhai! Trước đó Dương Khai chưa nghĩ ra cái tên cho thần thông này, bây giờ rốt cuộc ra nghĩ được danh tự thích hợp. Thần thông này nói là thần thông, không bằng nói là phương pháp vận dụng Không Gian Pháp Tắc một cách linh hoạt thì đúng hơn. Một khi thi triển ra, hắn sẽ khiến cho không gian kéo dài vô hạn, rõ ràng gần nhau trong gang tấc, nhưng lại giống như chỉ xích thiên nhai, dù có làm thế nào thì cũng sẽ không thể tới gần nhau được. Ngoài ra hắn còn hao phí thời gian hai năm, tập hợp sở trường của nhiều nhà, tẩy thô tồn tinh tu luyện ra được Đại Tự Tại Thương Thuật! Có thể nói, hơn mười năm Thái Khư cảnh giúp cho Dương Khai trưởng thành mười phần, hắn hiện tại cũng không còn là gà con vừa mới nhảy ra sự trói buộc của càn khôn, tiến vào Tam Thiên thế giới này, gặp cái gì cũng đều cảm thấy mới lạ kia nữa. Luận thân gia, dù là những thủ lĩnh của các thế lực nhị đẳng kia thì cũng phải ngước lên nhìn hắn, dù là Khai Thiên thượng phẩm thì cũng chưa chắc giàu có bằng hắn. Sự tình ly kỳ như vậy, dù có kể ra thì cũng sẽ không có bao nhiêu người tin tưởng. Vừa kiểm kê vừa không ngừng cười ngây ngô, Nguyệt Hà bị hắn làm cho không biết phải nói gì. Một tháng sau, thương thế của Dương Khai đã khỏi hẳn, bản thân hắn cũng khôi phục đến trạng thái được đỉnh phong. Tìm được một cơ hội, hắn lặng lẽ đi ra ngoài điều tra một phen, phát hiện ra người của Xích Tinh thế mà còn chưa đi, vẫn còn một mực lưu lại trong Thất Xảo Địa. Phát hiện này làm cho hắn cảm thấy khó hiểu, không biết Thất Xảo Địa này có cái gì tốt mà lại làm cho Xích Tinh lưu luyến đến thế. Có điều đám người Xích Tinh kia không đi, hắn cũng không dám tùy tiện hành động. Hiện tại rời khỏi Thất Xảo Địa đối với hắn là một việc đơn giản, Nguyệt Hà một mực luyện hóa ngọc giác trong nhiều ngày như vậy, bây giờ đã luyện hóa được khoảng chừng bốn thành, chỉ có điều càng về sau thì lại càng khó luyện hóa, muốn triệt để luyện hóa ngọc giác, khống chế đại trận của Thất Xảo Địa, không có nửa năm một năm thì sẽ không thể nào thành công. Dù sao Nguyệt Hà cũng không phải là Hứa Hoảng, Hứa Hoảng am hiểu Thất Xảo Địa là vậy nhưng muốn lấn chiếm quyền khống chế đại trận thì cu ̃ng hao tốn không ít thời gian, cuối cùng cũng bởi vì Dương Khai liên luỵ mà thất bại trong gang tấc. Nguyệt Hà mặc dù cũng là Khai Thiên ngũ phẩm, thế nhưng luyện hóa một đồ vật thuộc về người khác vốn đã là một việc hao phí thời gian. "Thiếu gia, không thể tiếp tục luyện hóa nữa." Một ngày nọ, Nguyệt Hà bỗng nhiên nhíu mày nói. "Sao vậy?" Dương Khai hồ nghi nhìn lại. Nguyệt Hà nói: "Ta có cảm giác nếu như tiếp tục luyện hóa, chủ nhân của Thất Xảo Địa hẳn là sẽ có chỗ phát giác." "Bây giờ luyện hóa được mấy thành rồi?" "Khoảng chừng năm thành!" Dương Khai khẽ gật đầu: "Không luyện hóa được nữa thì thôi đi, chờ đến khi chúng ta rời khỏi nơi này thì lại từ từ luyện, việc này không vội!" Tuy rằng năm đó Hứa Hoảng trước khi chết đã để lại cho Dương Khai cơ hội thu phục Thất Xảo Địa, báo thù rửa hận cho hắn, nhưng đây chỉ là lời trăng trối của người ta trước khi chết, Dương Khai có muốn hoàn thành hay không thì hoàn toàn phụ thuộc vào tâm ý của hắn. Nguyệt Hà là bởi vì không có việc gì làm nên mới luyện hóa thứ này, nếu như đã có phong hiểm, vậy tất nhiên là không thể tiếp tục, tránh việc để lộ ra dấu vết gì đó. Hơn nữa còn một việc làm cho hắn cảm thấy không biết nói gì chính là, hiện tại đã qua hai tháng trời rồi, Triệu Bách Xuyên và Trần Thiên Phì thế mà vẫn còn chưa đi. Điều này khiến hắn có hơi nghi thần nghi quỷ, đám người Xích Tinh chẳng lẽ muốn gia nhập vào Thất Xảo Địa ư? Chuyện này đúng là có khả năng xảy ra, dù sao thì Tinh Thị của Xích Tinh cũng đã không còn nữa, bọn hắn cũng cần có chỗ đặt chân, Thất Xảo Địa bên này thì lại có sẵn điều đó. Nhưng mà. . . tên Triệu Bách Xuyên kia thật sự cam tâm đứng dưới trướng tên Thất Xảo Thiên Quân kia sao, Thất Xảo Thiên Quân có lá gan tiếp nhận hắn sao? Khi hắn còn đang nghĩ như vậy, bỗng nhiên một trận đất rung núi chuyển ập tới, những tiếng ầm ầm liên tiếp vang lên! Dương Khai giật mình, chợt bừng tỉnh đại ngộ: "Thất Xảo Địa lọt vào công kích." "Là tên Vu Tú Sơn kia?" Nguyệt Hà hỏi. "Mười phần hết chín tám!" Dương Khai cũng không quen biết tên Vu Tú Sơn kia, có điều trước đó tại thời điểm đám người Xích Tinh kia tới đây, Thất Xảo Thiên Quân đã từng hô vang cái tên này, điều này làm cho Dương Khai biết được giữa hai bên có ân oán, hơn nữa tên Vu Tú Sơn này cũng không chỉ tấn công Thất Xảo Địa lần một lần hai. Giờ phút này Thất Xảo Địa bị công kích, ngoại trừ tên Vu Tú Sơn kia ra thì có thể là ai. Quả nhiên, một khắc sau, thanh âm tức giận của Thất Xảo Thiên Quân liền vang lên: "Vu Tú Sơn, lão thất phu ngươi lại tới rồi sao." Một tiếng cười to chợt vang lên từ bên ngoài: "Thất Xảo, lão phu hiện tại đến đây là để lấy mạng chó của ngươi. Nếu như ngươi thức thời thì hãy nhanh chóng mở ra đại trận, vậy thì lão phu còn có thể cho ngươi một cái chết thống khoái, sau đó chừa lại chút hương hỏa cho ngươi. Còn nếu như ngươi không thức thời, hừ hừ, vậy thì đừng trách lão phu giết sạch cả nhà ngươi." Lời này vừa dứt, rất nhiều đệ tử Thất Xảo Địa liền cảm thấy thấp thỏm lo âu. Thất Xảo Thiên Quân cả giận nói: "Lão thất phu càn rỡ, Phi Yên điện của ngươi tuổi gì ăn được Thất Xảo Địa của ta, nhanh chóng thối lui thì bản tọa còn có thể tha cho ngươi khỏi chết, ngu xuẩn mất khôn sẽ chỉ làm cho ngươi chết càng khó coi hơn mà thôi."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.