Chương trước
Chương sau
Không có đối thủ, mai bảo thạch màu tím này tất nhiên là không có tác dụng gì. Dương Khai đứng yên tại chỗ, hồi tưởng đủ loại chuyện gặp phải sau khi tiến vào Thế Giới Kiếm này, trong lòng không khỏi có hơi thổn thức. Thế giới này nguy hiểm hơn thế giới bọt khí trước đó nhiều. Trong cái thế giới này, hắn tùy thời đều có khả năng thịt nát xương tan. May mắn là hắn có thể lợi dụng Tiểu Huyền Giới để gian lận tiến vào nơi đây, không thì nếu để cho Lãng Thanh Sơn một thân một mình tiến vào nơi này, làm không tốt sẽ vĩnh viễn bị đình trệ tại đây. Có rất nhiều trận chiến mạo hiểm ác đấu đều là nhờ hắn và Lãng Thanh Sơn hợp lực mới thă ́ng được. Không nói đến những trận chiến khác, chỉ nói đến một trận chiến cuối cùng này, nếu như chỉ dựa vào lực lượng của một mình hắn, vậy thì gần như không có khả năng chiến thắng thanh Hoàng Kim Kiếm sau cùng kia. Nghĩ như vậy, hắn không khỏi cảm thấy lo lắng thay cho Mạnh Hoành, gia hỏa này cũng tiến vào trong một thế giới quả, không biết vào giờ phút này đã như thế nào rồi. Hắn lưu lại trong Thế Giới Kiếm này gần hai năm, tính ra ngoại giới cũng đã trải qua mấy ngày rồi. Dương Khai đứng tại chỗ một hồi lâu, sau đó lông mày hắn từ từ nhíu chặt lại. Hắn nhìn qua Lãng Thanh Sơn, hỏi: "Thanh Sơn, có cảm giác được gì không?" Lãng Thanh Sơn nói: "Không có, đại nhân cảm giác được gì không?" Dương Khai không khỏi sầm mặt lại, không có cảm giác gì mới là phiền toái lớn nhất. Hắn vốn cho rằng sau một trận chiến cuối cùng này là hắn có thể rời khỏi thế giới này, chộp vào tay một mai Thế Giới Quả, ai ngờ đã tới thời khắc này rồi mà vẫn không hề có động tĩnh gì. Hắn và Lãng Thanh Sơn đều đã đề thăng lực lượng của bản thân tới cực hạn của thế giới này, hơn nữa còn tốn hết tâm tư chém chết vị cường địch cuối cùng trong thế giới này. Có một chuyện hắn có thể khẳng định là, hắn đã không còn đối thủ trong thế giới này nữa. Vì sao còn không thể rời đi? Thời cơ để rời khỏi nơi đây nằm ở đâu? Hồi tưởng lại thế giới hắn kinh lịch qua trước đó, hắn cùng nam tử họ Cẩu kia đã đại chiến một trận kinh thiên, phát huy ra lực lượng siêu việt Khai Thiên cảnh, đánh nát toàn bộ bọt khí, chỉ lưu lại một mai bọt khí mấu chốt, từ đó mới giúp cho hắn tìm kiếm được thời cơ. Nghĩ như vậy, Dương Khai bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng, mở miệng nói: "Đại quân ở đâu?" "Xin mời đại nhân đi theo ta." Lãng Thanh Sơn nói một tiếng, sau đó vội vàng tiến lên trước dẫn đường. 70 vạn đại quân trước đó đã bị hắn lệnh cho lui ra khỏi chiến trường, được an trí trên một mảnh bình nguyên, tránh việc cung cấp trợ giúp cho thanh Hoàng Kim Kiếm kia, nơi đó cách nơi đây khoảng hơn nghìn dặm. Hai người một trước một sau, rất nhanh liền bay đến địa phương kia. Dương Khai chầm chậm đáp xuống, mấy chục vạn đại quân chú mục nhìn tới, trong ánh mắt chúng tràn đầy vẻ sùng bái. Mấy chục vạn thanh kiếm này một đường đi theo Dương Khai chinh chiến nam bắc, sóng lớn đãi cát, chỉ còn dư lại tinh nhuệ sống sót, mặc dù đã không còn Hoàng Kim Kiếm, nhưng Bạch Ngân Kiếm thì chỗ nào cũng có. Dương Khai không nói một lời, chỉ thôi động lực lượng của mai bảo thạch màu tím trên chuôi kiếm của mình. Tử quang hơi rung động một trận, biến thành một vòng gợn sóng khuếch tán ra bốn phía. Thuận theo quá trình gợn sóng khuếch tán, từng chuôi từng chuôi trường kiếm phá toái, những tiếng răng rắc răng rắc vang lên không dứt bên tai, quang mang đếm mãi không hết vọt về phía Dương Khai, làm cho bảo thạch màu tím trên chuôi kiếm của hắn sáng rực lên. Bảo thạch màu tím kia nhanh chóng đạt đến một loại cực hạn, chỗ mũi kiếm của Dương Khai, tử quang không ngừng phụt ra hút vào, lôi đình màu tím kia ẩn ẩn dấu hiệu sắp sửa tái hiện thế gian. Khí tức kinh khủng này làm cho Lãng Thanh Sơn không khỏi lui về phía sau một khoảng cách thật xa. Tử quang loá mắt, đã đủ để chém ra đạo lôi đình màu tím kia, thanh Hoàng Kim Kiếm kia trước đó cũng chỉ cần tiêu hao năng lượng của mấy vạn thanh kiếm là đã có thể chém ra một kích đó. Nhưng vào thời khắc này, trường kiếm nát bấy đâu chỉ mấy vạn. Dương Khai vẫn không vừa lòng, liều mạng áp chế lôi đình màu tím đang bừng bừng phấn chấn kia, tiếp tục thôi động lực lượng của bảo thạch màu tím. Răng rắc răng rắc, phá toái trường kiếm rất nhanh đạt tới số lượng10 vạn! Thân kiếm của Dương Khai đã dâng lên khí tức vượt xa những gì thanh Hoàng Kim Kiếm kia thi triển trước đó, điều này làm cho Lãng Thanh Sơn nhìn mà cảm thấy hoảng sợ run rẩy. Tử quang vẫn tỏa ra như cũ, trường kiếm không ngừng vỡ nát, 15 vạn, 20 vạn. . . Rất nhanh liền rảo bước tiến lên tới con số 30 vạn! 70 vạn đại quân, trong nháy mắt liền phá toái hết một nửa. Thân kiếm của Dương Khai không ngừng run run, từng đạo vết nứt tinh mịn hiện lên trên thân kiếm của hắn, hiển nhiên là hắn cũng đang tiếp nhận áp lực cực lớn, một khi hắn không chịu nổi, hắn lập tức sẽ có hạ tràng thịt nát xương tan. Lãng Thanh Sơn muốn mở miệng khuyên can, nhưng căn bản là không dám quấy nhiễu Dương Khai, sợ mình sẽ dẫn phát ra chuyện ngoài ý muốn gì đó. 40 vạn kiếm phá toái, vết nứt trên thân kiếm của Dương Khai càng ngày càng nhiều, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ vụn vậy. Sau khi 50 vạn thanh kiếm phá toái, nương theo một tiếng răng rắc vang lên, bảo thạch màu tím trên chuôi kiếm cũng đã nứt ra một cái khe. Đạt đến cực hạn, Dương Khai cũng không còn cách nào áp chế lực lượng bàng bạc trong thân kiếm, chỉ thấy thân kiếm kia thay đổi, chém ra một kiếm nghiêng trời! Trảm! Lôi đình màu tím phun ra ngoài từ chỗ mũi kiếm, hội tụ thành một đạo ánh sáng màu tím xông thẳng lên trời, làm cho càn khôn xoay chuyển, hư không phá toái, bầu trời bị chọc ra một lỗ hổng cự đại. Dương Khai lung lay thân hình, rơi xuống từ giữa không trung, toàn bộ thân kiếm phá toái thành mảnh nhỏ, ảm đạm vô quang, một kích vừa rồi kia đã hao hết tất cả lực lượng của hắn. Nhưng hắn lại nhìn không chớp mắt, một mực nhìn chằm chằm lỗ thủng trên bầu trời kia. Một lát sau, khuôn mặt hắn xuất hiện thần sắc vui mừng, không nhịn được mà cười to lên. Sau đó tiếng cười của hắn nhỏ dần, một cỗ lực lượng bao trùm lấy hắn, dưới cái nhìn soi mói đầy ngạc nhiên của Lãng Thanh Sơn, hắn chầm chậm biến mất không thấy đâu nữa. Chỉ một chớp mắt sau, Lãng Thanh Sơn liền cảm thấy cảnh vật tối sầm lại, khi hắn lấy lại tinh thần thì đã xuất hiện ở dưới gốc Tam Thiên Thế Giới Thụ kia. Dương Khai đang đứng trước mặt hắn, trong tay nắm chặt một mai Thế Giới Quả tràn ngập hào quang đủ loại màu sắc! Đi ra rồi! Lãng Thanh Sơn không khỏi thở dài một hơi, trước đó Dương Khai một lúc thôn phệ lực lượng của 50 vạn thanh kiếm, hắn đúng là đã sợ rằng Dương Khai sẽ chịu không nổi mà sụp đổ. Có điều bây giờ xem ra, cách làm của đại nhân nhà mình là đúng, thời cơ để rời khỏi thế giới kiếm chính là bảo thạch màu tím kia, chỉ cần thôn phệ đủ nhiều lực lượng, chém ra một kích đủ cường đại là sẽ có thể phá giới quay về. Lúc trước hắn cũng nghĩ giống như Dương Khai, trong thế giới kia đã không còn địch nhân, dù có lấy được bảo thạch màu tím thì cũng đâu có ích lợi gì, ai ngờ nó đúng là đồ vật mấu chốt để thoát ra. Nhìn chằm chằm Thế Giới Quả trong tay Dương Khai, Lãng Thanh Sơn thần sắc khẽ động: "Đại nhân, chẳng lẽ đây là một mai trung phẩm Thế Giới Quả?" Dương Khai cười đến mức miệng không khép lại được: "Đúng vậy đúng vậy, đây chính là một mai trung phẩm Thế Giới Quả!" Mai Thế Giới Quả lấy được trước đó chỉ là hạ phẩm, chỉ có thể giúp cho võ giả tấn thăng đến Khai Thiên tam phẩm, giá trị không phải quá lớn, dù sao thì loại tầng thứ như Khai Thiên tam phẩm, chỉ cần cố gắng tích lũy nhiều một chút, về cơ bản là không có khó khăn gì. Nhưng mai trung phẩm này thì lại không giống như vậy, đây chính là bảo vật có thể giúp cho võ giả tấn thăng lục phẩm! Khai Thiên Lục phẩm, đặt ở bất kỳ chỗ nào cũng đều là cường giả đảm đương một phía, ba ̀chủ bây giờ cũng bất quá chỉ là lục phẩm mà thôi, trong khi Nguyệt Hà cũng mới là ngũ phẩm. Giá trị của mai Thế Giới Quả này có thể nói là khó lòng đong đếm được, nhất là đối với những vị Khai Thiên ngũ phẩm kia, đây đơn giản chính là bảo vật giúp họ một bước lên trời! Thu hồi mai Thế Giới Quả này, cẩn thận cất kỹ vào trong túi, Dương Khai quay đầu liếc mắt nhìn, phát hiện những người xuống núi trước đó đều đã không thấy đâu. Dù sao thì hắn và Lãng Thanh Sơn cũng đã lưu lại trong Thế Giới Kiếm kia hơn thời gian hai năm, tốc độ thời gian trôi qua không giống nhau, ngoại giới cũng đã trôi qua vài ngày, nên bọn hắn hẳn là đều đã rời đi. Lại ngẩng đầu nhìn Tam Thiên Thế Giới Thụ một chút, sau đó Dương Khai chợt nhíu mày. Cái cây đã thiếu đi mấy mai trái cây, nói một cách khác, tại thời điểm hắn và Lãng Thanh Sơn xông xáo trong Thế Giới Kiếm, đã có mấy người lấy được Thế Giới Quả. Cũng không biết bọn hắn lấy được Thế Giới Quả cấp bậc gì. Có điều mặc kệ bọn hắn lấy được Thế Giới Quả cấp bậc gì thì cũng sẽ không thu hoạch được nhiều như như mình. Sau khi có một lần kinh nghiệm, Dương Khai lại thu Lãng Thanh Sơn vào trong Tiểu Huyền Giới, bản thân cũng trốn vào trong đó, sau đó đem Huyền Giới Châu giao cho Lại Tử Đầu đảm bảo. Lại Tử Đầu đứng trên cây ăn quả, tìm một mai Thế Giới Quả, sau đó xông vào bên trong. Sau khi hắn tiến vào trong thế giới trong quả kia, Dương Khai và Lãng Thanh Sơn mới cùng nhau hiện thân. Tam Thiên Thế Giới Thụ kỳ lạ, kết xuất ra Tam Thiên Thế Giới Quả, có thể giúp cho Khai Thiên cảnh tấn thăng nhất phẩm, nhưng mỗi người cả đời đều chỉ có một cơ hội tiến vào bên trong, thành thì hái được quả, bại thì đình trệ ở trong đó, vĩnh viễn vô pháp thoát khốn ra ngoài. Dương Khai và Lãng Thanh Sơn đều từng tiến vào trong Thế Giới Quả, nếu không dùng loại thủ đoạn gian lận này thì bọn hắn căn bản là vào không được. Hơn nữa trong Huyền Giới Châu của Dương Khai còn đang tàng trữ gần 40 người! Nếu như có đủ thời gian, hết thảy mọi chuyện thuận lợi, hắn sẽ có thể thu hoạch được mấy chục mai Thế Giới Quả trong chuyến đi lần này. Tương đối mà nói, nếu so sánh Tiên Thiên Quả Thụ và Tiên Thiên Linh Quả, Dương Khai ắt hẳn cảm thấy hứng thú với Thế Giới Quả này hơn một chút. Khi vừa xuất hiện, Dương Khai liền lập tức cảm thụ khí tức của thế giới này, sau đó hắn không khỏi có hơi thất vọng, bởi vì khí tức của thế giới này cũng không quá mạnh, ắt hẳn chỉ là một mai Thế Giới Quả hạ phẩm. Ba người Dương Khai cũng không biến đổi hình dạng thành thứ gì khác, vẫn duy trì bộ dạng ban đầu của mình, chỉ có điều lực lượng của bọn họ lại bị áp chế vô cùng lợi hại, ngay cả ba thành thực lực ngày thường cũng không phát huy ra được, đây cũng là do pháp tắc của thế giới này gây ra. "Đây là cái gì?" Lại Tử Đầu bỗng nhiên có chỗ phát hiện, hắn cúi đầu nhìn về hông mình, nơi đó có treo một cái túi vải, căng phồng, không biết đang chứa vật gì. "Đại nhân cũng có, ta cũng có!" Lãng Thanh Sơn nhìn sang bên hông Dương Khai một cái, rồi lại nhìn mình, phát hiện ra tất cả mọi người đều có thêm một cái túi vải. "Nhìn xem liền biết bên trong có cái gì." Lại Tử Đầu cười hắc hắc gỡ túi vải xuống, mở ra nhìn xem, ngạc nhiên nói: "Thật nhiều côn trùng a." Cùng lúc đó, Dương Khai và Lãng Thanh Sơn cũng mở ra túi vải của mình, phát hiện quả đúng như lời Lại Tử Đầu nói, trong túi vải này chứa một số con côn trùng cổ quái, số lượng không nhiều, chỉ có mười mấy con, trắng nõn trắng nõn giống như mấy con tằm non vậy. Dương Khai dùng thần niệm đảo qua, nhưng lại không cảm nhận được lực lượng gì đó quá cường đại trong cơ thể đám côn trùng này, trái lại, hắn còn có thể tinh tường phát giác ra, thần niệm của mình và đám côn trùng này hình như có một ít liên hệ như có như không. "Những vật này dùng để làm gì?" Lại Tử Đầu không hiểu. Lãng Thanh Sơn đã từng xông xáo trong Thế Giới Quả một lần, khi nghe hắn nói vậy thì như có điều suy nghĩ, nói: "Có thể chúng có liên quan tới việc phá giải sự huyền bí của thế giới này." "Phài dùng làm sao? Ăn vào trong bụng ah?" Lại Tử Đầu bắt lấy một con côn trùng, để ở trước mắt quan sát tỉ mỉ, không những hít hà khí tức của nó mà còn lè lưỡi liếm liếm mùi vị của nó. Lãng Thanh Sơn đúng ở một bên nhìn thấy thế thì sắc mặt phát xanh. "Có đồ vật gì đó đang đến đây!" Dương Khai bỗng nhiên nhíu mày, lúc hắn giương mắt nhìn lại, chỉ thấy mấy chục con Yêu Lang hình thể cường tráng như trâu, nhe răng trợn mắt đang bao quanh bọn hắn từ bốn phương tám hướng, rất nhanh liền quây lấy ba người ở giữa. Những đầu Yêu Lang này đều tản ra khí tức hung lệ, tru lên không ngừng, đều trông có vẻ cực kỳ không dễ chọc.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.