Chương trước
Chương sau
Nương theo tử quang kia lấp lóe, một cỗ lực lượng vô danh chợt tuôn ra, sau đó khuếch tán ra bốn phía. Chỉ một chớp mắt sau, Dương Khai biến sắc, bởi vì dưới tác dụng của luồng lực lượng này, hắn nhìn thấy từng tia khí tức màu vàng dũng mãnh xông ra khỏi thân kiếm của mình, rồi nhào vào trong cơ thể của thống soái địch quân. Không những hắn như thế, mà cả Lãng Thanh Sơn cũng như thế. Hai người liếc nhau, cả hai đều thấy được sự kinh hãi trong mắt của nhau. Thanh Hoàng Kim Kiếm còn sót lại cuối cùng trong trận địa địch, lại có thể cưỡng ép hấp thu lực lượng của những trường kiếm khác! Phát giác được điểm này, bất kể là Dương Khai hay là Lãng Thanh Sơn thì cũng đều ngay lập tức phong tỏa khí tức của bản thân, cật lực ngăn của lực lượng của bản thân trôi đi. Bọn hắn đều đã đạt đến cảnh giới Hoàng Kim Kiếm đỉnh phong, thân kiếm kiên ổn, vẫn có thể chống lại tử quang kia được một lúc. Nhưng những trường kiếm khác trong chiến trường thì lại không có bản lãnh này. m thanh răng rắc răng rắc nối liền không dứt vang lên, từng thanh từng thanh trường kiếm phá toái một cách khó hiểu, từ trong những thanh trường kiếm phá toái kia, phóng thích ra từng đạo sắc thái không đồng nhất quang mang, từ bốn phương tám hướng dũng mãnh lao về phía thống soái địch quân. Chỉ trong nháy mắt, mấy vạn thanh kiếm bất kể địch ta bị phá toái. Lôi đình màu tím tái hiện! Nó giống như một đầu Lôi Long nhào về phía Dương Khai cùng Lãng Thanh Sơn, hai người nào dám ngăn cản, đều nhao nhao tránh ra hai bên trái phải, đầu Lôi Long kia không để ý tới Dương Khai, chỉ một mực truy sát Lãng Thanh Sơn, bộ dạng giống như muốn chém chết hắn thì mới có thể hả giận được. Dương Khai mắt thấy cảnh này, lại một lần nữa giết trở về, kiếm khí tung hoành thiên địa, điên cuồng công kích thanh Hoàng Kim Kiếm kia. Về phần sinh tử của Lãng Thanh Sơn, hắn bây giờ căn bản là không có thời gian để ý tới, uy năng của đạo lôi đình màu tím kia quá mức khủng bố, dù là ai đụng tới thì cũng đều sẽ mất mạng tại chỗ, hắn chỉ có thể âm thầm cầu nguyện rằng Lãng Thanh Sơn đủ thông minh, có thể thoát khỏi sự truy kích của đạo lôi đình kia. Sau một phen dây dưa ác đấu, Dương Khai tạm thời đánh ngang tay với thanh Hoàng Kim Kiếm kia, người này không thể làm gì được người kia. Cả hai bên đều đạt đến cấp độ đỉnh phong, Dương Khai trước đó mặc dù bị đạo lôi đình màu tím thứ nhất kia sượt qua, tổn thương thân kiếm, nhưng luận kinh nghiệm chiến đấu, kinh nghiệm của hắn tuyệt đối không phải là thứ mà thanh Hoàng Kim Kiếm này có thể so sánh, đây cũng là nguyên nhân giúp hắn có thể kịch chiến với đối phương lâu như vậy mà không rơi xuống thế hạ phong. Tới gần mười lăm phút sau, Lãng Thanh Sơn mới đầu đầy bụi đất bay về, Dương Khai tranh thủ lúc rảnh rỗi nhìn hắn một chút, phát hiện thân kiếm của hắn cũng có chỗ tổn thương, hẳn là không cẩn thận bị lôi đình màu tím kia quẹt qua, bất quá cũng không có nguy hiểm về tính mạng. Hắn cũng không lập tức đi viện trợ Dương Khai, mà chỉ huy 70 vạn đại quân dưới trướng cấp tốc triệt thoái về phía sau, để bọn chúng rời đi xa xa khỏi chỗ chiến trường này. Dương Khai thấy thế, trong lòng thở dài một hơi, thầm nói một tiếng thông minh, nếu đổi lại là hắn, hắn cũng sẽ lệnh cho đại quân phe mình rút lui trước. Bảo thạch màu tím trên chuôi kiếm của thanh Hoàng Kim Kiếm kia quá mức quỷ dị, chẳng những có thể hấp thu năng lượng của trường kiếm do người ngoài chém chết, mà còn có thể cưỡng ép hấp thu những thanh kiếm xung quanh. 70 vạn đại quân phe mình lưu lại nơi này thì cũng chỉ là vật tư cung cấp lực lượng cho đối phương thi triển lôi đình màu tím kia mà thôi. Rất nhanh, 70 vạn đại quân kia đã không còn thấy tăm hơi đâu nữa. Một hồi sau, Lãng Thanh Sơn trở về, thân kiếm tổn hại đã khôi phục hoàn toàn, quang trạch trên thân kiếm cũng sáng tỏ loá mắt, hiển nhiên là đã thừa cơ tu bổ xong thương thế của mình. Một lần nữa gia nhập chiến trường, hai người liếc nhau, không cần thương nghị, liền minh bạch được ý niệm trong lòng của người đối diện. Mài chết nó! Thực lực của bản thân thanh Hoàng Kim Kiếm này không đủ gây sợ, hai người bọn họ liên thủ, nó căn bản là đánh không lại. Điểm duy nhất làm cho người ta kiêng kỵ chính là bảo thạch màu tím trên chuôi kiếm của nó, nó có thể lợi dụng bảo thạch màu tím này để chém ra một kích khủng bố, bất quá đối phương muốn thi triển ra lôi đình màu tím kia thì cũng không phải là không có đại giới. Kích thứ nhất nó hấp thu lực lượng của mấy vạn Bạch Ngân Kiếm, kích thứ hai nó hấp thu lực lượng của năm thanh Hoàng Kim Kiếm, kích thứ ba, cũng chính là vừa rồi, nó hấp thu lực lượng của mấy vạn thanh kiếm, khiến cho mấy vạn thanh kiếm phá toái tại chỗ. Bây giờ 70 vạn đại quân dưới trướng Dương Khai đã rút ra khỏi chiến trường, chỉ còn lại 15 vạn đại quân của đối phương lưu lại nơi đây, tính toán đâu ra đấy, nó còn có thể thi triển ra năm đạo lôi đình màu tím! Chỉ cần có thể tránh thoát năm lần tập kích này, vậy thì bọn họ sẽ có thể đặt vững thắng cục. Mà thay vì bị động chờ đợi, còn không bằng chủ động xuất kích. Nháy mắt ra dấu cho Lãng Thanh Sơn một cái, để hắn một thân một mình kiềm chế đối thủ, sau đó thân hình Dương Khai thoắt một cái, lập tức giết vào trong vòng vậy địch. Trận địa địch đại loạn, mười mấy vạn đại quân trông có vẻ không ít, nhưng lại không có một thanh kiếm nào có thể đánh nhau ngang tay với Dương Khai. Dương Khai chém ra hoàng kim kiếm khí, mỗi một đạo kiếm khí đều có thể thu hoạch vô số trường kiếm, phá tan chúng nó thành mảnh nhỏ. Không ngoài sở liệu, cho dù những trường kiếm này bị Dương Khai chém vỡ, nhưng năng lượng tiêu tán khỏi cơ thể bọn chúng lại không tràn vào trong cơ thể Dương Khai, mà trái lại còn bị bảo thạch màu tím kia hấp thu. Trên bảo thạch màu tím kia, tử sắc quang hoa càng ngày càng sáng. "Thanh Sơn cẩn thận!" Phát giác thời điểm đã không sai biệt lắm, Dương Khai một lần nữa chém xuống một kiếm, sau đó liền có mấy trăm thanh kiếm vỡ nát ngay tại chỗ. Sau khi mấy trăm đạo quang mang kia tràn vào trong viên bảo thạch màu tím, hào quang màu tím kia rốt cuộc đã đạt tới một loại cực hạn. Thân kiếm của thống soái địch quân chấn động một cái, lăng không chém ra một đạo lôi đình màu tím, chém về phía Lãng Thanh Sơn một mực dây dưa với hắn. Lãng Thanh Sơn sớm đã đề phòng, khi Dương Khai hô lên câu nói kia thì hắn đã thoát ra khỏi chiến trường, sau đó điên cuồng chạy trốn. Hắn không tìm một địa phương kín đáo để bỏ trốn, mà vọt tới chỗ đại quân quân địch, ý đồ mượn nhờ lực lượng của những thanh trường kiếm này để làm hao mòn lực lượng của đạo lôi đình màu tím. Cùng lúc đó, Dương Khai đã đón tiếp thanh Hoàng Kim Kiếm kia, lại một lần nữa quần đấu với nó. Răng rắc răng rắc. . . Những nơi lôi đình màu tím đi qua, trường kiếm phá toái đếm mãi không hết, vô số lưu quang xông lên không trung. Chỉ trong nháy mắt, lại có mấy vạn thanh kiếm phá toái. Bảo thạch màu tím trên chuôi kiếm của thanh Hoàng Kim Kiếm kia lóe lên tử quang. Dương Khai trong lòng máy động, không dám dây dưa nữa, cấp tốc bứt ra khỏi đối phương. Chỉ một chớp mắt sau, một đạo lôi đình màu tím chém xuống từ chỗ thanh Hoàng Kim Kiếm kia. Dương Khai quay đầu liền chạy, Hoàng Kim Kiếm biến thành một đạo quang mang màu vàng, đuổi theo phía sau đạo lôi đình màu tím kia. "Đại nhân!" Lãng Thanh Sơn bỗng nhiên cao giọng hô. Dương Khai nghiêng mắt nhìn lại, phát hiện hắn lại xông về phía mình, hai mắt Dương Khai không khỏi tỏa sáng, nhanh chóng đọc được ý đồ của hắn. Thân hình lắc lư, Dương Khai cũng lao tới nghênh đón hắn. Hai đạo hào quang màu vàng vạch phá thương khung, sau lưng cả hai đều có một đạo lôi đình màu tím đang đuổi theo, uy thế kinh người. Chỉ trong chốc lát, hai người bọn hắn đã tiếp cận lẫn nhau, khi sắp sửa đụng vào nhau, bọn hắn lại đột ngột lách người đi, lướt sát qua thân kiếm của đối phương, vô cùng hung hiểm né tránh lẫn nhau. Bọn hắn né tránh lẫn nhau, nhưng hai đạo đình màu tím truy kích sau lưng bọn hắn thì lại không được linh hoạt như thế. Hai đạo lôi đình màu tím ầm ầm đâm vào nhau, giữa không trung lập tức xuất hiện một trận điện xà cuồng vũ, làm cho hư không cũng xuất hiện một lỗ thủng cự đại. Hai đạo lôi đình màu tím này, vậy mà lại ăn mòn lẫn nhau. Dương Khai trong lòng đại chấn, phân phó Lãng Thanh Sơn: "Lại nào!" Nói xong, hắn cong người xông về phía thanh Hoàng Kim Kiếm kia, còn Lãng Thanh Sơn thì lập lại chiêu cũ, xông vào trong trận địa địch điên cuồng giết chóc một trận! Theo Dương Khai tính toán, mười mấy vạn đại quân của đối phương đủ duy trì năm lần phát ra lực lượng lôi đình màu tím, trước đó bị Dương Khai xuất thủ chém vỡ mất mấy vạn, lại bị Lãng Thanh Sơn dẫn theo lôi đình màu tím hủy diệt hết mấy vạn, bây giờ chỉ còn lại không đến 10 vạn. Chỉ cần lại tiêu hao sạch sẽ mười vạn đại quân này, vậy thì thanh Hoàng Kim Kiếm kia sẽ liền không bột đố gột nên hồ, sẽ không cách nào thi triển ra sát chiêu lôi đình màu tím này nữa. Không có lôi đình màu tím, Hoàng Kim Kiếm này sao có thể là đối thủ của hắn và Lãng Thanh Sơn được cơ chứ? Lại mười lăm phút sau, Lãng Thanh Sơn chém vỡ mấy vạn thanh kiếm, đạo thứ ba lôi đình màu tím bắn ra, Dương Khai đã sớm chuẩn bị lập tức dẫn theo lôi đình vọt vào trong trận địa địch, chỉ giây lát sau, mấy vạn thanh kiếm vỡ nát, đạo lôi đình thứ tư bừng lên, chém về phía Lãng Thanh Sơn đang dây dưa với thanh Hoàng Kim Kiếm kia. Hai người lập lại chiêu cũ, mạo hiểm mà hoàn mỹ dẫn hai đạo lôi đình oanh kích lẫn nhau, làm chúng tiêu hao lẫn nhau. Mắt thấy cảnh này, thanh Hoàng kim kiếm kia tức đến nổ phổi, nhưng lại vô kế khả thi. Trước trước sau sau giày vò một phen như thế, trường kiếm còn thừa lại chỉ còn không tới 3 vạn, mà lực lượng của những thanh trường kiếm này, nhiều nhất chỉ đủ duy trì một đạo lôi đình màu tím nữa mà thôi. Đến lúc này, Dương Khai và Lãng Thanh Sơn lại không vội vàng tàn sát những thanh trường kiếm này, mà lại liên thủ nhào tới, đánh cho đối phương vướng trái vướng phải. Mặc dù minh bạch ý đồ của Dương Khai vẫn Lãng Thanh Sơn, nhưng thanh Hoàng Kim Kiếm kia vẫn không thể không thôi động lực lượng của bảo thạch màu tím, hấp thu năng lượng trong cơ thể của mấy vạn thủ hạ còn lại, chém ra một đạo lôi đình màu tím cuối cùng. Dương Khai và Lãng Thanh Sơn cùng nhau triệt thoái về phía sau, nhưng đạo lôi đình màu tím kia chỉ nhìn chằm chằm vào Lãng Thanh Sơn, Lãng Thanh Sơn không chút do dự, lập tức điên cuồng bỏ chạy! Dương Khai xuất hiện trên thân kiếm, hắn nhếch miệng cười một tiếng: "Hiện tại cũng chỉ còn lại ta và ngươi, đến quyết một trận tử chiến đi!" Hắn cũng không lo lắng cho sự an nguy của Lãng Thanh Sơn, tiểu tử này trước đó có thể thoát khỏi sự truy kích của đạo lôi đình màu tím, lần này khẳng định cũng không có vấn đề gì, nhiều lắm là bị hao tổn một chút mà thôi. Bất quá 70 vạn đại quân của phe mình bày ra đó, cho dù Lãng Thanh Sơn bị hao tổn thì vẫn có thể tùy thời tu bổ bản thân. Thanh Hoàng Kim Kiếm kia đại khái cu ̃ng ý thức được rằng đây là trận chiến sau cùng, vẻ khí định thần nhàn của nó sớm đã không còn tồn tại. Khuôn mặt uy nghiêm trên thân kiếm tỏ vẻ ngưng trọng, kiếm khí màu vàng óng trên mũi kiếm giống như lưỡi rắn, không ngừng phụt ra hút vào. Dương Khai vừa dứt lời thì liền buông mình chém về phía nó, kiếm khí màu vàng trảm phá hư không, chỉ trong nháy mắt liền đi tới trước mặt của nó. Thanh Hoàng Kim Kiếm này vậy mà lấy kiếm khí nghênh tiếp, chỉ trong thoáng chốc liền đánh nhau khí thế ngất trời với Dương Khai. Thực lực hai bên không hơn kém bao nhiêu, cục diện nhất thời giằng co không thôi. Có điều Dương Khai lại biết rằng mình đã thắng. Nửa canh giờ sau, Lãng Thanh Sơn hoàn chỉnh không tổn hao gì trở về gia nhập trong vòng chiến, lấy hai đánh một, Hoàng Kim Kiếm kia rất nhanh rơi xuống hạ phong , mặc cho nó cố gắng giãy giụa như thế nào thì cũng đều không có cách nào vãn hồi lại cục diện. Tầm nửa ngày sau, theo Dương Khai chém xuống một kiếm, thanh Hoàng Kim Kiếm kia bỗng răng rắc một tiếng, trực tiếp gãy thành hai đoạn! Ở nửa trên thân kiếm, khuôn mặt uy nghiêm kia chầm chậm biến mất không thấy đâu nữa, chỉ còn để lại sự không cam lòng cùng phẫn nộ. Quang mang màu vàng từ trong thanh Hoàng Kim Kiếm này tràn ra, xông vào trong cơ thể của Dương Khai, hơn nữa trong hào quang màu vàng óng kia còn có một vòng màu tím cực kỳ loá mắt. Thân kiếm bị hao tổn của Dương Khai cấp tốc khôi phục thành dạng hoàn chỉnh, không chỉ thế, trên chuôi kiếm của hắn còn đột nhiên xuất hiện một cái vòng xoáy màu tím, vòng xoáy kia không ngừng xoay tròn, rất nhanh biến thành một viên bảo thạch màu tím. Bảo thạch màu tím này, đương nhiên là viên bảo thạch mà thanh Hoàng Kim Kiếm kia sở hữu trước đó. Dương Khai khá là ngạc nhiên, hắn không ngờ rằng sau khi chém vỡ địch nhân, viên bảo thạch màu tím này cũng bị mình kế thừa. Cái đồ chơi này làm cho hắn và Lãng Thanh Sơn ăn thua thiệt rất lớn, chẳng qua hiện nay nó cu ̃ng không còn tác dụng gì nữa. Đây chính là một trận chiến cuối cùng, sau trận chiến này, ở trong thế giới của kiếm này, Dương Khai đã là vô địch thủ, tất cả cứ điểm đều bị hắn càn quét trống không.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.