Chương trước
Chương sau
Bảy anh em hồ lô kia từng người bất phàm, đều có thể thôi động lực lượng ngũ phẩm, võ giả bình thường thật sự không phải là đối thủ, dù sao võ giả có thể ngưng tụ ngũ phẩm không nhiều, không cản nổi bảy anh em hồ lô này. Dương Khai lại không sợ, Ngũ Hành hắn ngưng tụ thấp nhất cũng là thất phẩm, há lại sẽ sợ ngũ phẩm này? Bảy huynh đệ lăn xuống, bày ra từng tư thế khác biệt, uy phong lẫm liệt, còn không đợi bọn chúng báo ra danh tự, Cẩu bỗng lắc Hồ Lô Đằng một cái, Hồ Lô Đằng xuyên qua đến, dưới sự kinh hãi của Dương Khai, xuyên thẳng qua lưng Đại Oa. Nhắc tới cũng kỳ quái, mặc dù bị Hồ Lô Đằng chọc lạnh thấu tim, Đại Oa lại không có nhận bất kỳ tổn thương gì. Hồ Lô Đằng thế đi không giảm, xuyên qua thân thể Nhị Oa, ngay sau đó là Tam Oa, Tứ Oa. . . Trong chớp mắt, bảy anh em hồ lô thật bị xuyên thành một cây hồ lô! Dương Khai đột nhiên sinh ra một cảm giác bất an. Lúc này không do dự nữa, thôi động toàn bộ lực lượng, tiếng long ngâm vang lên, long uy tràn ngập, Thương Long Thương như hóa thành một Cự Long, phóng tới Cẩu. Cẩu chỉ lãnh đạm nhìn Dương Khai, ánh mắt kia giống như cao cao nhìn xuống, quan sát một con giun dế. Hắn giật lên Hồ Lô Đằng, nghênh tiếp Thương Long Thương. Oanh một tiếng, Dương Khai chỉ cảm thấy đối diện là một cỗ cự lực khủng bố truyền đến, cả người không bị khống chế bay rớt ra ngoài, ngay cả hư ảnh Cự Long trên Thương đều bị đánh ảm đạm vô quang. Đâm vào màng mỏng bọt khí, Dương Khai phun máu, trừng mắt: "Lực lượng Khai Thiên?" Vừa rồi tiếp xúc trong nháy mắt đó, từ trên Hồ Lô Đằng hắn cảm nhận được nồng đậm lực lượng Khai Thiên! Nguồn lực lượng này vượt xa lực lượng bản thân Cẩu, cũng vượt qua lực lượng bây giờ của hắn, vừa đối mặt liền bị thiệt lớn. Mà lúc này, bảy tiểu hồ lô hóa thành hào quang bảy màu, tràn vào trong Hồ Lô Đằng, thất thải Hồ Lô Đằng biến ảo, lộng lẫy phi thường,  m Dương Ngũ Hành ở trong đó dung hợp xen lẫn nhau, tương sinh tương khắc, hóa thành từng tràng luân hồi, diễn biến vô tận ảo diệu. Dương Khai từng tận mắt người khác tấn thăng Khai Thiên. Bạch Thất tấn thăng ngũ phẩm Khai Thiên. Tràng cảnh ngày đó rõ mồn một trước mắt, chính như bây giờ,  m Dương Ngũ Hành xen lẫn dung hợp, tương sinh tương khắc. Bảy tiểu hồ lô đối ứng  m Dương Ngũ Hành, chính như võ giả ngưng tụ bảy loại lực lượng, Hồ Lô Đằng này. . . Có thể diễn hóa ra lực lượng Khai Thiên cảnh. Mà lại là lực lượng ngũ phẩm Khai Thiên, bởi mỗi một tiểu hồ lô kia thi triển ra đều là lực lượng ngũ phẩm. Nói một cách khác, giờ thứ Cẩu cầm trong tay, thình lình chính là một cây đại sát khí có thê ̉tùy ý huy sái lực lượng ngũ phẩm Khai Thiên! Dương Khai rùng mình, hắn tuy mạnh mẽ, nhưng hoàn toàn không phải đối thủ ngũ phẩm Khai Thiên cảnh, điểm tự mình hiểu lấy ấy hắn vẫn phải có, ngũ phẩm Khai Thiên, đây chính là cấp độ Nguyệt Hà, lấy thực lực hôm nay, trạng thái dưới mắt, đối đâ ̀u tồn tại bực này, kết quả chỉ có một chữ "Chết"! Không cần suy nghĩ, quay người xé rách bọt khí, điên cuồng bỏ chạy! Thế cục vốn tốt đẹp, lập tức chuyển biến trùng điệp nguy cơ. Sau lưng truyền đến tiếng Cẩu lạnh lùng: "Ngươi có thể chạy tới đâu? Bức ta sử xuất một chiêu này, ngươi chết cũng không tiếc!" Xuy xuy tiếng xé gió truyền đến, một cỗ ý lạnh từ đầu tập đê ́n chân, sau lưng như có một con rắn độc đuổi sát theo, quay đầu nhìn lại, Dương Khai nổ đom đóm mắt, chỗ Cẩu đứng, Hồ Lô Đằng trên tay lại không ngừng kéo dài, oanh kích tới, dọc theo đường, từng bọt khí kia vỡ ra, căn bản không ngăn cản được thế công của Hồ Lô Đằng. Nếu là chỗ khác Dương Khai còn có thể thi triển thuấn di, nhưng bọt khí này lại cực đại hạn chế tự do của hắn. Mặc dù liều mạng thôi động Không Gian Pháp Tắc, để không gian kéo dài, lại cũng không ngăn cản được Hồ Lô Đằng truy kích, pháp tắc bị lực lượng Khai Thiên phá hư không còn một mảnh, căn bản không có đưa đến hiệu quả gì. Ngắn ngủi ba hơi, Hồ Lô Đằng đã đuổi đến sát sau cách ba thước. Dương Khai tránh cũng không thể tránh, cảm nhận được lực lượng kinh khủng trong Hồ Lô Đằng kia, cắn răng một cái, xoay người, toàn bộ lực lượng rót vào trong Thương Long Thương, lao ngược tới Hồ Lô Đằng. Oanh một tiếng, Dương Khai bay ngược ra, máu tươi cuồng phún, thế công Hồ Lô Đằng cũng theo đó bị ngăn lại. Lại một lần nữa đâm vào trên màng mỏng, người truyền đến tiếng răng rắc răng rắc, ngay cả xương cốt đều trong khoảnh khắc đó gãy mất mười mấy cái, đau tê tâm liệt phế, hắn lại tinh quang rạng rỡ, không những không sợ hãi, trong mắt còn lộ ra vẻ mừng như điên. Trước đó bị lực lượng Khai Thiên của Hồ Lô Đằng làm kinh sợ, thật coi là Cẩu có thể thi triển ra lực lượng ngũ phẩm Khai Thiên, giờ một phen tiếp xúc mới biết được tự mình dọa mình. Hồ Lô Đằng sau khi dung hợp bảy tiểu hồ lô, khả năng xác thực có thể phát huy ra ngũ phẩm lực lượng Khai Thiên, nhưng thực lực Cẩu không đủ, căn bản không thể toàn lực thôi động uy năng Hồ Lô Đằng. Bây giờ hắn có thể phát huy ra, nhiều lắm là cũng chính là hai ba phẩm Khai Thiên! Nếu không vừa rồi một kích kia mặc dù có Thương Long Thương chống cự, mình cũng không có khả năng sống được. Có lẽ, đây cũng do Thiên Địa pháp tắc nơi đây, đây là một viên hạ phẩm Thế Giới Quả, cực hạn chính là tam phẩm Khai Thiên, khó mà dung nạp lực lượng siêu việt trình độ này. Ý thức được điểm này, Dương Khai đâu còn phải tiếp tục chạy trốn, Ngược lại không lùi mà tiến tới, xông tới Cẩu. Đối phương sừng sững tại chỗ, rủ mắt xuống nói: "Phát giác được rồi sao? Đã nhận ra thì thế nào? Lực lượng Khai Thiên cảnh, há lại chỉ một Đế Tôn như ngươi có thể ngăn cản, chết đi cho ta!" Hồ Lô Đằng lần nữa phá không tập sát đến, Dương Khai giũ ra đầy trời thương ảnh, Đại Tự Thương Thuật phát huy vô cùng tinh tế. Nháy mắt sau, mấy trăm lần va chạm, từng bọt khí bị chôn vùi, năng lượng cuồng bạo quét sạch tứ phía, nổ tung liên tục. Dương Khai lại một lần nữa bị đánh bay ra ngoài, không đợi hắn ổn định lại, Hồ Lô Đằng đã bám đuôi sát đến, lực lượng Khai Thiên quét sạch tứ phương, thế muốn đuổi tận giết tuyệt! Dương Khai nuốt xuống huyết khí hỗn loạn trong cổ họng, cắn chặt răng, trường thương vũ động, liều chết lên đánh. Lần lượt bị đánh bay, liên tục đẫm máu, nhìn vô cùng thê thảm, thế cục hoàn toàn rơi vào hạ phong, bị Cẩu đánh không hề có lực hoàn thủ! Nhưng hắn lại không nóng không vội, máu tươi tràn ngập trong hai con ngươi, sung doanh thần thái chắc chắn. Cẩu giận tím mặt: "Ngươi làm sao còn chưa chết!" Nói rồi, lại một lần đánh bay Dương Khai ra ngoài, thở hồng hộc. Dương Khai nhổ mạnh ra một miệng máu, uốn uốn lại cánh tay vặn vẹo, hắc hắc nhe răng cười: "Mệnh ta rất cứng, bằng bản lãnh của ngươi giết không được!" Hắn có Mộc hành Bất Lão Thụ, có long mạch, luận năng lực khôi phục, trên đời này chưa có người nào có thể vượt qua hắn, chỉ cần không phải nhất kích tất sát, vô luận thương thế nặng bao nhiêu hắn đều có thể khôi phục. Hai ba phẩm lực lượng Khai Thiên cố nhiên cường đại, đánh Dương Khai không thể hoàn thủ, nhưng cũng không thể giết hắn. Chậm rãi đứng dậy, Dương Khai xoa xoa máu trong mắt, cười lạnh nhìn Cẩu: "Ngược lại là ngươi, có thể kiên trì bao lâu?" Dương Khai từ từ nói: "Lấy Đế Tôn thân cưỡng ép sử dụng lực lượng Khai Thiên, há lại sẽ không phải trả giá? Trả giá này chỉ sợ còn không nhỏ, bằng không ngươi cũng sẽ không một mực che giấu, đã sớm thi triển, đạo ấn ngươi còn vững chắc hong? Nhục thể của ngươi còn có thể kiên trì hong, xem ra muốn chết là ngươi a tên hỗn đản!". Sắc mặt Cẩu cực kỳ âm trầm. Dương Khai nói không sai, lấy Đế Tôn thân, cưỡng ép sử dụng lực lượng Khai Thiên xác thực không thể không trả giá đắt, mỗi một lần thôi động Hồ Lô Đằng, cố nhiên có thể tạo thành tổn thương cho Dương Khai, nhưng đối với bản thân hắn cũng có trùng kích to lớn, nhục thân, thần hồn, đạo ấn, tất cả đều chấn động không ngừng, lại tiếp tục như thế nữa, không đợi hắn giết Dương Khai chỉ sợ sẽ chết dưới Hồ Lô Đằng trước. Cẩu cắn răng nói: "Ta trước khi chết, nhất định sẽ kéo ngươi đệm lưng!" Nói rồi, lại run Hồ Lô Đằng, một thân lực lượng điên cuồng rót vào dây leo, thất thải quang mang trên dây leo cấp tốc lưu chuyển, cùng lúc đó, một thân huyết nhục của Cẩu với tốc độ mắt trần có thể thấy đang héo rút xuống, hiển nhiên là tiêu hao quá lớn, để hắn không chịu nổi, cánh tay nắm lấy Hồ Lô Đằng càng đang mất dần huyết nhục, sụp đổ xuống, máu tươi chảy ròng ròng. Dương Khai thần sắc nghiêm lại, biết đối phương là muốn liều mạng, thành bại cũng ở đây! Hắn chờ cũng chính là giờ khắc này! Chớp mắt sau, Hồ Lô Đằng phá không lao đến, một kích này so với trước công kích đó phải khủng bố hơn nhiều, đã cho Dương Khai cảm giác siêu việt hạ phẩm Khai Thiên, đạt đến trung phẩm Khai Thiên. Không dám thất lễ, Dương Khai quát: "Kim Ô Chú Nhật!" Tiếng hót vang tõ rõ vang lên, một vòng ánh mặt trời vàng óng từ phía sau chầm chậm dâng lên, chỉ một thoáng, hào quang tỏa sáng, diệu nhân tầm mắt, khí tức kinh khủng từ trong đại nhật này phát ra, trong đại nhật có Kim Ô bay múa, Cẩu cũng hơi biến sắc. Hắn đã sớm nghe nói Dương Khai ti ̀m hiểu ra một thần thông pháp tướng, nhưng mãi cho đến giờ mới tận mắt nhìn thấy, tuy ở lập trường đối địch, cũng không khỏi lòng sinh kính nể, thật sự là một thiên tài. Ngày đó Đại đương gia Xích Tinh nhìn thấy Kim Ô Chú Nhật đã từng nói, bằng thần thông pháp tướng này, mặc dù Dương Khai chỉ là Đế Tôn cảnh cũng có tư cách hơn thua với hạ phẩm Khai Thiên, có thể thấy được uy năng thần thông pháp tướng này kinh khủng bực nào. Vẩy trường thương, đại nhật nằm ngay trên mũi thương, đâm ra một thương, đại nhật ầm vang phóng tới Hồ Lô Đằng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.