Thấy Dương Khai không muốn buông tha, hắn giận dữ: "Họ Dương kia, chớ cho rằng Cẩu mỗ sợ ngươi, Cẩu mỗ chỉ là không muốn tranh đấu vô vị, vô cớ la ̀m lơ ̣i người khác." Dương Khai hắc hắc nhe răng cười: "Giết ngươi cũng không phải tranh đấu vô vị. . . Ngươi muốn sống cũng đơn giản, để Hồ Lô Đằng lại, ta sẽ không đuổi ngươi!" nam tử họ Cẩu cả giận nói: "Vậy ngươi tiếp tục đuổi đi, xem ngươi đuổi nhanh, hay là ta chạy nhanh." Nếu không phải trước đó bị Dương Khai đánh trúng một quyền, hắn cũng sẽ không chật vật như thế, bằng vào Hồ Lô Đằng trong tay, trong Thái Khư cảnh này, hắn lại cần phải e ngại ai? Chỉ là một quyền kia quả thực để hắn khó chịu, nếu không phải có Hồ Lô Đằng thủ hộ, dưới một quyền kia hắn sợ là phải bị oanh cho thịt nát xương tan. Hai người một bên khôi phục một bên ồn ào không ngừng, hiển nhiên đều không muốn để đối phương an tâm tĩnh dưỡng. Lát sau, Dương Khai đứng dậy, xé mở màng mỏng, phóng tới phía trước. Nam tử họ Cẩu quá sợ hãi, cũng không lo được khôi phục nữa, vội vàng bỏ chạy. Mấy chục ngày sau đó, hắn có thể nói là sống không bằng chết, năng lực khôi phục của Dương Khai quá kinh dị, thường thường hắn mới khôi phục được một chút, Dương Khai đã tinh thần phấn chấn bám sát đến, ép hắn không thể không chật vật trốn chạy. Thương thế trên người còn chưa được chữa trị bao nhiêu, chẳng những không có khôi phục bao nhiêu, ngược lại có dấu hiệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-luyen-dien-phong/3714462/chuong-4042.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.