Chương trước
Chương sau
"Không có khả năng!" Lư Tuyết thất thanh nói, nếu như nói nơi này bị Dương Khai đại náo một hồi rồi biến thành bộ dạng hiện tại thì nàng còn có thể tiếp nhận. Dù sao nàng cũng đã từng tận mắt chứng kiến bổn sự khủng bố của Dương Khai, thú triều làm sao có thể khủng bố đến mức này được? Trước đó Kiếm Các bên này cũng không phải chưa từng gặp qua thú triều, nhưng bất kể quy mô lớn nhỏ thì cũng đều bị đánh lui một cách nhẹ nhàng. Nội tình của bản thân Kiếm Các không tầm thường, được kiếm trận tương trợ, hơn nữa còn có trận pháp thủ hộ, thú triều bình thường đừng hòng mơ tưởng rung chuyển được căn cơ của Kiếm Các. Dương Khai thản nhiên nói: "Không có việc gì không có khả năng." Hắn góp nhặt Không Gian giới chỉ hết một ngày, cũng đã quan sát hết một ngày, gần như có thể xác định rằng Kiếm Các bên này đã gặp phải thú triều, trên mặt đất có rất nhiều dấu chân hung thú, bên trong Tinh thị còn có một chút thi thể hung thú còn sót lại. Hơn nữa việc Không Gian giới chỉ không bị vơ vét đi càng xác nhận ý nghĩ của hắn. "Người này là ai?" Dương Khai nhìn lên thi thể của tên trung niên nam tử trước mặt kia rồi hỏi. "Các chủ đại nhân!" Lư Tuyết ngơ ngác trả lời. "Người này là Các chủ của Kiếm Các?" Đồng tử của Dương Khai chợt co rụt lại, mặc dù trước đó đã cảm thấy người này khí độ bất phàm, có le ̃có lai lịch không nhỏ, nhưng hắn hoàn toàn không ngờ được rằng hắn lại là Các chủ của Kiếm Các: "Người này khi còn sống có tu vi mấy phẩm?" Lư Tuyết rung giọng nói: "Các chủ đại nhân Khai Thiên Lục phẩm, một thân tu vi xuất thần nhập hóa, sao có thể. . . có thể chết ở chỗ này?" "Lục phẩm!" Dương Khai cũng có hơi khiếp sợ. Hắn cũng không e ngại một tên Khai Thiên Lục phẩm, trong Thái Khư cảnh này, lực lượng mà một tên Khai Thiên Lục phẩm có thể phát huy ra cũng có hạn. Nếu như hai bên thật sự đánh nhau, vậy thì với bổn sự hiện tại của hắn, ai thắng ai thua cũng còn chưa biết. Thứ hắn khiếp sợ chính là việc một tên Khai Thiên Lục phẩm lại chết ở chỗ này. chết ở chỗ này. Mỗi một tên Lục phẩm đều có nội tình của mình, đối mặt thú triều dù không địch lại thì cũng có thể Ngự Kiếm bỏ chạy, nhưng dựa vào tử trạng của Các chủ Kiếm Các, rồi lại nhìn dấu vết chiến đấu trong đại điện, giống như hắn căn bản là không có bao nhiêu năng lực phản kháng, bị người ta đánh chết một cách dễ dàng. Nói một cách khác, hắn giết người, thực lực thật sự viễn siêu hắn. Dương Khai bỗng cảm thấy lạnh cả người. Bên trong Thái Khư cảnh còn có tồn tại cường đại như vậy ư? Hơn nữa trên người tên Các chủ Kiếm Các này không có nửa điểm vết thương, cũng nhìn không ra rốt cuộc chết như thế nào, hắn không giống như bị Yêu thú đánh chết. "Đều chết hết, đều chết hết!" Lư Tuyết quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong đại điện, ngoài thi thể của Các chủ đại nhân ra, cao tầng của Kiếm Các cũng tụ tập đông đủ, gần như không thiếu bất kỳ ai, toàn quân đều bị diệt ở chỗ này. Nếu tính cả những người bị Dương Khai giết chết ở bên ngoài Tinh thị của Xích Tinh, vậy thì người của Kiếm Các còn sống sót cũng chỉ còn lại một mình nàng! Xoạt một tiếng, Dương Khai tiến lên vài bước, đi tới trước người tên Các chủ Kiếm Các kia, xé mở quần áo của hắn ra, cúi đầu ngưng mắt nhìn, thần sắc không khỏi chấn động. nhìn, thần sắc khỏi chấn Hắn vốn đang muốn điều tra một chút xem xem Các chủ Kiếm Các rốt cuộc vì sao mà chết, ai ngờ lại nhanh chóng tìm thấy được chân tướng. Trên lồng ngực vạm vỡ của người này bất ngờ có một ấn ký hình con nhện. Con nhện này toàn thân màu bạc, trên lưng có một ấn ký hình trăng khuyết, giống y như đang còn đang sống vậy. Tám chân nó mở rộng ra, từng sợi từng sợi tơ màu bạc vươn dài đi ra, phủ kín lấy thân thể của Các chủ Kiếm Các. "Đây là. . ." Dương Khai đột nhiên cảm thấy Tri Chu ấn ký (1) này có hơi quen mắt. Tri Chu: con nhện Khi hắn còn không kịp suy nghĩ ra mình đã từng nhìn thấy đồ án này ở đâu thì con nhện kia lại bỗng nhiên nhảy ra khỏi lồng ngực của Các chủ Kiếm Các, sau đó đánh thẳng về phía Dương Khai. Lư Tuyết ở một bên kinh hãi kêu lên một tiếng, hiển nhiên là cũng bị hù dọa, phải liên tiếp lui về phía sau. Dương Khai ngửa đầu về sau với tốc độ ánh sáng, muốn tránh khỏi sự tập sát của con nhện này. Ai ngờ thần hồn chấn động một trận, hắn chỉ chợt cảm thấy hoa mắt, một con nhền nhện vô cùng lớn giương nanh múa vuốt chiếm cứ tầm nhìn của hắn, chiếm cứ toàn giương nanh múa vuốt chiếm cứ tầm nhìn của hắn, chiếm cứ toàn bộ tinh thần của hắn. Con nhện kia đương nhiên là ấn ký ở chỗ lồng ngực của Các chủ Kiếm Các được phóng đại lên vô số lần. Cái miệng cực lớn của nó mở ra, cắn về phía đầu của Dương Khai, giống như muốn một ngụm thôn phệ hắn. Đây cũng không phải là tràng cảnh chân thực, trong cái nhìn của Lư Tuyết, sau khi Tri Chu ấn ký nhảy ra khỏi lồng ngực của Các chủ đại nhân thì liền phóng về phía Dương Khai, sau đó hai mắt của Dương Khai liền bỗng nhiên ngốc trệ đi. Cùng lúc đó, một cỗ lực lượng thần hồn vô cùng tinh thuần bỗng nhộn nhạo hẳn lên. Con nhện kia rõ ràng là một đạo thần thông công kích thần hồn, đầu Tri Chu Cự Đại mà Dương Khai nhìn thấy cũng chỉ là ảo giác. Có điều mặc dù là ảo giác, nhưng nếu như thật sự bị đầu Tri Chu này nuốt vào, vậy khẳng định là cũng không có kết cục gì hay ho. Nguy cơ sinh tử trước mắt, chỉ nghe từng tiếng Long ngâm nổ vang, một cái đầu rồng rực rỡ ánh kim đột nhiên hiện ra từ sau lưng Dương Khai, gầm thét xông tới chỗ Cự Đại Tri Chu. Long Uy tràn ngập, Long Ngạo Cửu Thiên. Oanh oanh một tiếng, thần hồn chấn động, đến khi Dương Khai hoàn hồn lại, trước mắt nào còn bóng dáng của con nhện kia, đạo thần thông giấu ở trên người Các chủ Kiếm Các đã bị Long Uy thần thông trên người chủ Kiếm Các đã Long Uy nghiền nát. "Thiên Nguyệt Ma Chu!" Sắc mặt của Dương Khai trở nên cực kỳ ngưng trọng. Hắn rốt cuộc biết được vì sao hắn lại cảm thấy đồ án Tri Chu kia quen mắt như vậy rồi, bởi vì trước kia hắn đã từng thấy qua… Ở trên người của Phiến Khinh La! Phiến Khinh La có huyết mạch của Thiên Nguyệt Ma Chu, nàng cũng có một cái ấn ký như vậy ở một nơi không muốn người khác biết được, ấn ký đó và thứ hắn vừa chứng kiến gần như giống nhau như đúc. Thiên Nguyệt Ma Chu chính là một trong những Thượng Cổ Thánh Linh, mặc dù thứ hạng trên Thánh Linh bảng cũng không phải là rất cao, nhưng cũng tuyệt đối không thấp. Trong Thái Khư cảnh này còn có Thánh Linh ư? Bất quá suy nghĩ một chút về việc mình lấy được viên Long Châu ở trong Ngọa Long Sơn, Dương Khai liền cảm thấy thoải mái. Thái Khư cảnh này thần kỳ khó lường, nếu như đã từng có Chân Long ở đây, vậy thì có thêm một đầu Thiên Nguyệt Ma Chu cũng không có gì kỳ quái. Như vậy xem ra, Kiếm Các Các chủ hẳn là bị Thiên Nguyệt Ma nhện Như vậy ra, Kiếm Các hẳn là bị Thiên Nguyệt Ma nhện đánh chết tại chỗ, chẳng trách hắn lại không thể phản kháng, uy thế của một đầu Thánh Linh, mặc dù bị Thái Khư cảnh áp chế, nhưng vẫn không phải là thứ mà người thường co ́thể đối địch được. Nếu như để cho nó rời khỏi Thái Khư cảnh, đi đến thế giới bên ngoài Càn Khôn, vậy thì nó tuyệt đối là thứ tồn tại không kém hơn Diệt Mông. Dương Khai dâng lên một mảnh lửa nóng trong lòng, Thiên Nguyệt Ma Chu a, nếu như có thể giết nó, mang nội đan của nó về cho A La, vậy A La chẳng phải là một bước lên trời rồi hay sao? Cô nàng phóng đãng này đến lúc đó không biết sẽ cao hứng biết bao nhiêu, nhất định sẽ dùng hết mọi thủ đoạn, thi triển đủ thể loại để hầu hạ hắn. Bất quá Dương Khai rất nhanh liền bỏ đi ý nghĩ này, Thiên Nguyệt Ma Chu thứ này có thể không trêu chọc thì đừng nên trêu chọc, đừng để ăn trộm gà bất thành mà còn mất nắm gạo, góp cả mình đi vào, để cho A La các nàng trở thành quả phụ thì đúng là quá không có lời. "Ngươi. . ." Bên cạnh hắn vang lên âm thanh kinh hãi của Lư Tuyết, nàng ta nhìn qua Dương Khai, đôi mắt kịch liệt run rẩy. Trong nháy mắt vừa rồi, hình như nàng đã nhìn thấy một thứ đồ vật cực kỳ khủng khiếp gì đó khiến nàng sợ hãi tới mức ngã bệch xuống đất, kinh hãi đến quên cả đứng dậy luôn. Dương Khai nhàn nhạt lườm nàng một cái, rồi không để tới nàng nữa. Hắn cúi người gỡ đi Không Gian giới chỉ của Các chủ Kiếm Các, thần niệm quét qua, phát hiện tên này đúng là giàu chảy mỡ. Khai Thiên Đan trong Không Gian giới chỉ khoảng chừng hơn mười ức, chồng chất thành mấy tòa Tiểu Sơn, các loại vật tư tu luyện khác cũng nhiều vô số, bí bảo cũng có tới mấy kiện. Dù sao hắn cũng đã làm Các chủ Kiếm Các, làm mưa làm gió trong Tinh thị nhiều năm như vậy, luôn luôn có một chút ít tích lũy trên người. Một miếng ngọc giản thu hút sự chú ý của Dương Khai. Lấy ra ngọc giản, thần niệm quét qua, sau đó Dương Khai lập tức nhướng mày lên. Bên trong ngọc giản vậy mà có pháp môn kết trận của Tinh Lạc Kiếm trận, còn có Đấu Thiên Tinh La Đại Trận. Đây là một món đồ tốt, tuy nói trận pháp này có yêu cầu nghiêm khắc đối với người bày trận, đều phải là người tu luyện Kiếm đạo, nhưng chỉ cần hữu tâm bố trí, tất nhiên không khó để tìm được nhân thủ. Nói không chừng về sau có thể sử dụng được. Khi đang định thu ngọc giản này vào trong túi, Dương Khai lại bỗng nhiên có cảm giác trong lòng, bất chợt quay đầu nhìn theo một nhiên có cảm giác trong lòng, bất chợt quay đầu nhìn theo một phương hướng. Ở phía kia, giống như trong minh minh có một đôi mắt vô hình xuyên thẳng qua hư không đang nhìn chăm chú vào hắn, khiến cho hắn không khỏi sởn hết cả gai ốc, phảng phất như bị một đồ vật không tốt gì đó theo dõi vậy. Ở phương hướng đó, tại một nơi thâm sơn không biết tên, có vô số dị thú hung mãnh đang lao nhanh. Những dị thú này hình thái không đồng nhất, bộ dạng bất đồng, có Cự Thú nguy nga như núi, cao tới trăm trượng, một bước phóng ra, đại địa chấn động. Có con đỡ lấy bạch cốt um tùm, sinh ra hai cái đầu, nhe răng trợn mắt, cũng có con cánh tay như liêm đao, bôn tẩu như gió, mặc dù có hình người, nhưng phần trên lại sinh ra một cái đầu bọ ngựa quái dị. Dị thú liên miên bất tuyệt hội tụ cùng một chỗ, giờ phút này giống như phảng phất một chi đại quân được huấn luyện nghiêm chỉnh đang nhanh chóng tiến về phía trước, đi vào sâu trong Đại Hoang. Bắt mắt nhất chính là ở nơi trung tâm của đại quân thú triều kia, có một đầu Tri Chu to lớn vô cùng, tám chân di chuyển, nhìn như chậm chạp, nhưng kì thực nhanh như chớp giật. Thỉnh thoảng lại thấy đầu Tri Chu này phun ra một đạo tơ nhện từ trong miệng, cắm vào trong cơ thể của một đầu Yêu thú, ngon lành cuốn nó vào trong miệng. cuốn nó vào trong miệng. Mà ở trên lưng đầu Tri Chu Cự Đại này thì lại bất ngờ có một tòa lương đình trông khá bình thường. Tri Chu đỡ lấy lương đình mà đi, trong lương đình, một nữ tử ăn mặc dị thường bạo lộ lười biếng nằm trên một cái ghế trúc. Nữ tử này yêu dã khác thường, hoàn toàn không thua kém Phiến Khinh La là bao, là thể loại vưu vật khiến cho bất kỳ tên nam nhân nào cũng đều cảm thấy nhiệt huyết sôi trào. Ngay khi Dương Khai thúc dục Long Uy nghiền nát ảo giác của Thiên Nguyệt Ma Chu, nữ tử xinh đẹp nằm trên ghế trúc kia bỗng nhiên mở mắt, cái miệng ồ nhẹ một tiếng. Nàng nhìn về phía Tinh thị bên kia, một lát sau, nàng ta chợt thè ra cái lưỡi màu đỏ tươi liếm liếm bờ môi, bật cười khúc khích một tiếng. Nụ cười này, thiên địa thất sắc, chỉ còn lại mỗi một nụ cười kia. Nhẹ nhàng phủi tay, một đạo thân ảnh lục sắc lập tức xông lên, nửa quỳ trước mặt nàng. Thân ảnh ấy rõ ràng là một gia hỏa thân người, hai tay hóa thành liêm đao cực lớn, trong khi phần trên lại là một cái đầu bọ ngựa quái dị. "Phương hướng kia có một tên gia hỏa có ý tứ, mang về đây, phải bắt sống." Tên Đường Lang gật đầu, hóa thành một đạo lục quang, lĩnh mệnh mà đi! Bên trong Tinh thị, Dương Khai chau mày, cẩn thận cảm ứng, nhưng làm thế nào cũng cảm giác không được, điều này làm hắn không khỏi hồ nghi trong lòng, chẳng lẽ là do hôm qua đại chiến tiêu hao quá lớn khiến cho mình xuất hiện ảo giác rồi ư? Hắn muốn rời đi, nhưng Tinh thị này mới chỉ được tìm tòi không đến một nửa, còn lại hơn phân nửa vẫn chưa được tìm tòi. Điều này làm cho Dương Khai có hơi không nỡ, hơi chút trầm ngâm, sau đó Dương Khai liền thu thập Không Gian giới chỉ trong đại điện, rồi quay người đi vào trong Tinh thị, nhanh chóng càn quét. Có điều cũng không nên ở lâu tại nơi thị phi này, tranh thủ vơ vét cho xong rồi vọt lẹ a. Chỉ còn lại một mình Lư Tuyết đứng trong đại điện, thật lâu sau đó mới chậm rãi hoàn hồn. Nàng vừa gặp phải một hồi đại biến, vốn đã bị Dương Khai giày vo ̀quá sức, khi trở về Kiếm Các bên này thì lại phát hiện ra Kiếm Các chỉ còn mỗi một mình nàng, điều này khiến nàng lập tức cảm thấy tâm tình tràn đầy bi thương, cũng không biết ngày sau nên đi nơi nào. Lấy ra một ít Linh Đan nhét vào trong miệng, khoanh chân ngồi xuống, lặng yên vận huyền công điều tức, mặc kệ ngày sau như thế nào, vẫn nên phục hồi trước rồi mới có thể tính tiếp.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.