Chương trước
Chương sau
Vầng sáng tùy ý, năng lượng cuồng bạo, mấy ngàn người của Lôi Quang cùng nhau ra tay, tràng diện hùng tráng biết bao! Ở trung tâm của vô số công kích kia, Dương Khai đứng lẻ loi ở đó, thân hình cô đơn, nhưng khí diễm lại tru ̀ng thiên, một người lại giống như trăm vạn đại quân! Thanh âm trầm thấp vang lên: "Hôm nay nhận được bí bảo mới, liền lấy mạng chó của các ngươi để tế Thần Hồ của ta!" Vừa dứt lời, hắn liền đưa tay vỗ hồ lô, miệng hồ lô mở ra, thất thải hào quang từ trong đó phun ra, hào quang kia không ngớt không dứt, khí thôn vạn dặm như rồng như hổ, chỉ trong nháy mắt liền che kín bầu trời. Hào quang vừa ra, khí tức túc sát ngay lập tức tràn ngập khắp nơi, trong phạm vi vài dặm, vô số bí bảo tranh nhau kêu lên, không thể khống chế mà dũng mãnh lao về phía hào quang kia. Nhất là phối kiếm của những đệ tử Kiếm Các trước đó vẫn lạc, phảng phất như bị từng bàn tay lớn vô hình nắm lấy, quăng vào bên trong hào quang. Bất kể phẩm giai cao thấp, bất kể hoàn hảo hay không, phàm là bí bảo tiến vào trong bên hào quang, vẻ ngoài liền trở nên ảm đạm, linh tính liền đại tổn trong một khoảng thời gian cực ngắn. Những bí bảo trên tay đám đệ tử Lôi Quang kia cũng giống như thế, phàm là bí bảo dùng kim loại để luyện chế, tất cả đều bị hào quang kia dẫn dắt, giãy giụa lôi đi, khiến cho rất nhiều đệ tử Lôi Quang giống như phát mộng. Phốc phốc phốc phốc! Một hồi âm thanh trầm đục vang lên, nguyên một đám đệ tử Lôi Quang miệng phun máu tươi, sắc mặt tái nhợt, rớt xuống từ trên trời cao giống như sủi cảo. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, liền có mấy trăm tên đệ tử của Lôi Quang bởi vì bí bảo của mình bị hao tổn mà bị thương. "Nguyên Từ Thần Quang!" Chung Phàn quát khẽ một tiếng, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ. Hào quang phun ra từ trong hồ lô kia, vậy mà lại là Nguyên Từ Thần Quang hắn từng nhìn thấy trong Nguyên Từ Sơn. Ngày đó Kiếm Các ăn phải thiệt thòi lớn đến từ Nguyên Từ Thần Quang này, nếu không cũng sẽ không bị một đám ô hợp Đế Thiên kia giết cho tơi bời, mà người đầu sỏ gây nên chuyện đó chính là tên Dương Khai này đây. Hôm nay đến đây, hắn đã từng cảnh giác với Nguyên Từ Thần Quang này, bất quá từ đầu đến cuối, Dương Khai lại không hề đụng tới nó, mà lại thúc dục Thần Thông Pháp Tướng chính diện chống lại Đấu Thiên Tinh La Đại Trận. Hắn vốn tưởng rằng Dương Khai không thể nào vận dụng được thứ đó, ai ngờ vào giờ phút này hắn lại nhìn thấy thứ đó một lần nữa. Trong lúc hoảng sợ, hắn vẫn còn có một điểm khó hiểu, ngày đó hắn tận mắt nhìn thấy Dương Khai dùng một cái bí bảo hình cái túi bộ thu đi không ít Nguyên Từ Thần Quang, hiện tại vì sao lại phóng xuất ra từ trong hồ lô này? Liên tưởng đến sự xuất hiện trước đó của Từ Chân và cuộc đối thoại giữa hắn cùng với Dương Khai, Chung Phàn bừng tỉnh đại ngộ, vô cùng đau đớn nói: "Đệ tử Động Thiên hại ta rồi!" Thần Đỉnh Thiên, một trong ba mươi sáu Động Thiên, không nói tới các sở trường khác của những đệ tử xuất thân từ Động Thiên, có một thứ ở đây đủ để khiến cho cả Tam Thiên thế giới đều phải ngước mắt nhìn lên bọn hắn. Đó chính là luyện khí chi thuật! Cũng bởi vì thuật luyện khí rất cao minh, cho nên Thần Đỉnh Thiên mới được gọi là Thần Đỉnh Thiên! Tam Thiên thế giới, ngoài trừ những Tiên Thiên bí bảo ra, phàm là những Hậu Thiên bí bảo có uy danh, mười phần hết tám chín phần được xuất ra từ Thần Đỉnh Thiên, đệ tử của Thần Đỉnh Thiên cũng nổi tiếng nhờ việc sử dụng bảo bối để chiến đấu. Nếu như ra ngoài gặp được trận chiến có sự góp mặt của đệ tử Thần Đỉnh Thiên, vậy thì đó tuyệt đối là một tràng cảnh hoàn toàn mới lạ, rất dễ chứng kiến các loại bí bảo kỳ lạ quý hiếm cổ quái phát huy uy năng. Nguyên Từ Thần Hồ kia rõ ràng là do tên Thần Đỉnh Thiên Từ Chân luyện chế cho Dương Khai, cũng chỉ có đệ tử Thần Đỉnh Thiên mới có được bổn sự như vậy! Nhưng dù là như thế, vậy thì tên Dương Khai kia cũng không có khả năng vừa cầm vào tay thì liền có thể thúc dục uy năng của bí bảo được. Trước đó hắn nhất định phải tốn hao một khoảng thời gian dài để luyện hóa ân cần săn sóc, làm sao có thể vừa cầm lấy Nguyên Từ Thần Hồ này thì lập tức có thể thúc dục uy năng của nó được. Trừ phi Thần Hồ này vốn là bí bảo của hắn, vì vậy hắn mới không cần ân cần săn sóc tế luyện. Mà việc của Từ Chân chỉ là đem Thần Hồ này và Nguyên Từ Thần Quang kết hợp hoàn mỹ cùng một chỗ, nếu là như thế, vậy thì mọi chuyện đều được giải thích xong xuôi. Không thể không nói, những ý niệm liên tiếp xuất hiện với tốc độ ánh sáng trong đầu tên Chung Phàn này hoàn toàn đoán trúng sự thật. Thần Hồ quả thực vốn là bí bảo của Dương Khai, năm đó khi còn ở Tinh Giới, Dương Khai từng xâm nhập vào trong một khe hở hư không trong Vô Hoa Điện, sau đó tìm được một cái Phong Hồ Lô trong khe hở hư không này. Phong Hồ Lô mở ra, liền có vô tận cương phong tuôn ra khỏi hồ lô để đối địch, chỉ có điều số lần Dương Khai vận dụng nó không nhiều, khi đến thế giới bên ngoài Càn Khôn này thì càng chưa từng sử dụng qua. Từ Chân đến tìm hắn cầu một khối Nguyên Từ Thần Thạch Lục phẩm, nói là có thể luyện chế một kiện bí bảo cho hắn để làm thù lao, Dương Khai tất nhiên là liền nghĩ tới Nguyên Từ Thần Quang mà mình lấy được trong Nguyên Từ Sơn. Vật kia được lưu giữ trong Lục Hợp Như Ý túi, chẳng những chiếm cứ không gian trong Như Ý túi, mà còn không có phương pháp tùy ý sử dụng, dùng một chút liền ít một chút, dùng mấy lần sẽ liền mất hết. Nếu như có thể lợi dụng Nguyên Từ Thần Quang để luyện chế thành bí bảo, vậy thì không cần băn khoăn những việc này nữa. Nguyên Từ Thần Quang Lục phẩm bày ở trước mắt, Từ Chân cũng ngứa tay vô cùng, vốn định luyện chế cho hắn một kiện Nguyên Từ phiên, bất quá tài liệu cần thiết quá nhiều, Dương Khai cũng không biết nên đi nơi nào tìm. Trong khi đó, Phong Hồ Lô thì lại có sẵn, cả hai kết hợp, biến thành Nguyên Từ Thần Hồ vào giờ phút này, nói một cách khách quan, uy lực của Phong Hồ Lô đâu chỉ tăng lên nửa lần hay một lần? Cũng không cần hắn tiêu tốn hao thời gian để luyện hóa. "Nguyên Từ Thần Quang, lại là Nguyên Từ Thần Quang!" Trong Tinh thị, vô số người sợ hãi kêu rên không thôi. Đại đương gia của Xích Tinh cũng tỏ vẻ kiêng kị, mặc dù đang đứng ở xa xa quan sát, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được uy năng khủng bố của Nguyên Từ Thần Quang kia. Tuy hắn là Khai Thiên Ngũ phẩm, nhưng nếu như bị cuốn vào trong đó, vậy thì cũng sẽ lập tức bị lột một lớp da. Hắn còn như thế, chớ đừng nói chi tới những tên đệ tử Lôi Quang kia. Hào quang đầy trời, bao trùm khắp thiên địa, phàm là người bị Nguyên Từ Thần Quang quấn lấy thì đều bị huyết nhục chia lìa, xương cốt nứt vỡ. Nguyên Từ Thần Quang lướt qua, ngay cả một cỗ thi thể nguyên vẹn cũng tìm không thấy. Đế Tôn cảnh đã thế, những Khai Thiên cảnh Hạ phẩm của Lôi Quang cũng không tránh thoát được. Nguyên Từ Thần Quang Lục phẩm, chỉ có lực lượng Lục phẩm mới có thể chống lại được, há là thứ mà những người như bọn hắn co ́ thê ̉ngăn cản? Chỉ trong nháy mắt, Lôi Quang liền tử thương hơn phân nửa. Hàn ý dâng lên tận sâu trong đáy lòng của mỗi người, làm cho bọn họ lạnh toát cả người. Bí bảo kinh khủng như vậy, quả thực là một kiện đại sát khí hủy thiên diệt địa, có bảo vật này nơi tay, nhân số bao nhiêu đã không còn chút ý nghĩa nào đối với Dương Khai, một mình hắn là đủ để dẹp yên nơi đây! Đám đệ tử Lôi Quang vận khí tốt một chút tránh được kiếp nạn lúc đầu, giờ phút này nào dám đứng yên tại chỗ. Bọn hắn đều hoảng sợ kêu to, nhao nhao bỏ chạy về phía sau. Nhưng Dương Khai sao lại có thể bỏ qua cho bọn hắn? Cũng giống như lời hắn đã nói với Từ Chân trước đó, nhổ cỏ không trừ gốc, gió xuân đến lại lên, hiện tại Lôi Quang dám đến gây phiền phức cho hắn, vậy thì đừng trách hắn tàn nhẫn vô tình! Đổi lại một lập trường khác để cân nhắc, nếu như Dương Khai rơi xuống hạ phong, chạy trốn đào mệnh, vậy thì Lôi Quang sẽ tha cho hắn sao? Hào quang dưới sự điều khiến của Dương Khai nhanh chóng tỏa ra bốn phía, cuốn lấy đám đệ tử Lôi Quang đang bỏ chạy thục mạng vào bên trong, phảng phất như có một đầu mãnh thú vô hình đang cắn nuốt tính mạng của bọn hắn. Lôi Quang đã xong, triệt để xong! Qua sự việc này, bọn họ đừng mơ tưởng Đông Sơn tái khởi. Khi Nguyên Từ Thần Quang một lần nữa nở rộ trên thế gian, điều này đã được định đoạt rồi. Đại đương gia của Xích Tinh tỏ vẻ ngưng trọng, trong mắt tràn đầy sắc thái kiêng kị. Trước đó hắn còn nói với đám người Trần Thiên Phì rằng Dương Khai nỏ mạnh hết đà, Chu Lập cùng Long Thái đánh chó mù đường, kết cục tuyệt đối sẽ chẳng tốt đẹp gì, ai ngờ một kiện Nguyên Từ Thần Hồ đã triệt để cải biến cục diện. Kim Ô đúc nhật đại phá kiếm trận của Kiếm Các, Nguyên Từ Thần Hồ dẹp yên trận doanh của Lôi Quang, một hạng thần thông, một kiện bí bảo, Dương Khai bày ra đủ thứ ở chỗ này làm cho tất cả mọi người đều phải kinh hãi đến tột đỉnh. Nhìn qua dáng người tuyệt thế sừng sững trên không trung kia, không có người nào dám sinh ra ý niệm đối địch với hắn ở trong đầu nữa. Một thân thịt mỡ của Trần Thiên Phì kịch liệt lay động, mặc dù hắn thân hình mập mạp, nhưng đầu óc lại Linh quang vô cùng. Người ngoài chỉ nhìn thấy Dương Khai đại phát thần uy vào giờ phút này, nhưng hắn lại nghĩ tới một phương diện khác. Trước đó Đại đương gia đã từng đánh giá qua, Dương Khai có Đại Nhật Thần Thông Pháp Tướng, tuy là Đế Tôn, nhưng đã có thể tranh phong với Khai Thiên Nhất Nhị phẩm, vậy thì hiện tại khi hắn có được Nguyên Từ Thần Hồ này trong tay thì sao? E rằng Khai Thiên Hạ phẩm đã không còn người nào có thể là đối thủ của hắn nữa rồi. chỉ có Khai Thiên Trung phẩm, ỷ vào sức mạnh to lớn của Tiểu Càn Khôn thế giới mới có thể quyết hơn thua với hắn. Trần Thiên Phì tự cảm thấy, nếu như đụng phải Dương Khai ở bên ngoài, hắn muốn đánh bại Dương Khai thì cũng phải toàn lực ứng phó. Trên bầu trời, đám đệ tử của Lôi Quang mười không còn một, trong khi hai đạo thân ảnh dẫn đầu thì đã cấp tốc chạy bỏ thục mạng. Chu Lập cùng Long Thái mắt thấy sự tình không ổn, sao còn dám đứng yên tại chỗ? Tất nhiên là có thể chạy nhanh bao nhiêu thì chạy. Thế nhưng lại có hai đạo hào quang giống như có linh tính đuổi theo sau lưng sau bọn hắn, bám theo như giòi trong xương, làm cho bọn hắn không thể nào thoát đi được. "Tiểu bối, làm người lưu lại một đường, ngày sau dễ gặp mặt nhau, đừng có khinh người quá đáng như vậy." Chu Lập điên cuồng kêu to, tuy hắn đang dốc toàn lực chạy trốn, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sát cơ khủng bố ở sau lưng mình. "Sau hôm nay chúng ta sẽ không còn gặp lại nữa, bổn tọa cứ thích lấn các ngươi thì đã sao?" Dương Khai lạnh giọng quát: "Dừng lại cho ta!" Không gian ong ong dưới sự thúc dục của pháp tắc, biến thành một loại thiên địa giam cầm! Chu Lập vốn đang bỏ chạy thục mạng lập tức cảm thấy thân hình trì trệ, không gian bốn phía trở nên vô cùng sền sệt, cả người phảng phất như tiến vào trong một vũng bùn, mặc cho hắn thúc dục lực lượng như thế nào thì cũng đều không thể thoát khỏi đó. Hoảng sợ quay đầu lại, chỉ thấy kia hào quang đã cuốn tới, chụp xuống vào đầu hắn. Chu Lập dốc sức liều mạng thúc dục lực lượng của mình để ngăn cản sự cọ rửa của Nguyên Từ Thần Quang, nếu như Tiểu Càn Khôn trong cơ thể hắn không bị phong trấn, vậy thì hắn đúng là còn dư lực để đánh một trận. Nhưng hắn lại không có cách nào thúc dục được thế giới vĩ lực, chỉ bằng vào đạo ấn cùng lực lượng thân thể thì làm sao có thể địch lại uy năng của Nguyên Từ Thần Quang Lục phẩm được cơ chứ. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, lớp phòng hộ mà hắn thúc dục ở bên ngoài cơ thể bị cọ rửa sạch sẽ, tầng tầng huyết nhục bắt đầu vặn xoắn, phảng phất như bị rút gân lột da. Những tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngớt, giống như đang gánh chịu cực hình tàn nhẫn nhất thế gian, khiến cho người nghe được âm thanh này đều cảm thấy không rét mà run. Người kêu rên thảm thiết giống như hắn còn có Long Thái, cũng giống như Chu Lập, hắn cũng bị Nguyên Từ Thần Quang bao phủ lấy. Bất quá chỉ mấy phút sau, những tiếng kêu rên thảm thiết liền im bặt đi, hào quang cuốn trở về, bay vào trong Thần Hồ trên tay Dương Khai, trên không trung làm gì còn bóng dáng của Chu Lập cùng Long Thái. Hai vị Khai Thiên Tứ phẩm này, triệt để biến mất không thấy đâu nữa. Lôi Quang sừng sững trong Tinh thị mấy ngàn năm, toàn quân bị diệt, không còn ai sống sót, trông còn thê thảm hơn cả Kiếm Các. Việc này vẫn chưa xong, Dương Khai lại vỗ Thần Hồ, hào quang lại một lần tuôn ra, bay về phía những đệ tử Kiếm Các còn sống và Lạc Thanh Vân. Lạc Thanh Vân hoảng sợ kêu to: "Tha cho ta!" Trước hắn thúc dục bí thuật, lúc này bị cắn trả, ngay cả khí lực để chạy trốn cũng không có, chỉ có thể ngồi tại chỗ chờ chết, nếu không phải như vậy thì sao hắn còn dám ở chỗ này? Mắt thấy Dương Khai muốn lập tức hạ sát thủ, hắn chỉ có thể bi thương cầu xin tha thứ. Dương Khai ngoảnh mặt làm ngơ, không thèm để ý tới hắn! Đến khi hào quang thu hồi lại, đám người Kiếm Các cũng đã tan thành mây khói. Một bước bước ra, Dương Khai đã đi tới trước mặt Chung Phàn, cúi đầu quan sát hắn, thản nhiên nói: "Còn có di ngôn gì không? Những lời cầu xin tha thứ thì không cần phải nói."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.