Chương trước
Chương sau
Được Đại đương gia nhắc nhở, bọn người Trần Thiên Phì vội vàng vận khởi thị lực nhìn về phía Đại Nhật kia. Quả nhiên, trong đại nhật kia còn có đồ vật khác. Có một đạo thân ảnh mơ mơ hồ hồ, phảng phất như sinh vật còn sống nhẹ nhàng nhảy nhót trong Đại Nhật kia, thỉnh thoảng nó lại dừng lại nghiêng đầu chải vuốt cánh chim của mình, hung uy nhàn nhạt tràn ngập, làm cho người ta kinh hãi khó nói lên lời. “Hình như là một con chim!" Hàng lông mày đen nhánh của Cầm phu nhân nhíu chặt lại, hào quang của Đại Nhật quá mức chói mắt, mặc dù nàng dụng tâm quan sát, nhưng vẫn không nhìn ra vật kia rốt cuộc là cái gì. "Thứ này có chút không đúng, sao lại chỉ có ba chân?" Trần Thiên Phì cũng tỏ vẻ nghi hoặc, bất quá lời này vừa ra khỏi miệng, sắc mặt hắn liền bỗng nhiên đại biến. Thanh âm ngưng trọng của Đại đương gia vang lên từ tiền phương: "Quái điểu ba chân, có quan hệ với Thái Dương, tên tiểu bối này thật bản lĩnh, thật bản lĩnh a, quả nhiên là giang sơn rộng lớn ắt xuất nhân tài, hắc hắc!" Cầm phu nhân đưa tay che lại cặp môi đỏ mọng, Bối Ngọc Sơn ngây ngốc tại chỗ, dù là kẻ đầu óc mất linh như hắn cũng nghĩ ra được quái điểu này rốt cuộc là cái gì, càng không nói cần nói đến những người khác. "Tam Túc Kim Ô!"  u Dương huynh đệ cùng nhau kêu lên. Lực lượng hành Hỏa mà tên Dương Khai kia ngưng tụ nào phải là Thái Dương Chân Hỏa, căn bản là chính là Kim Ô Chân Hỏa a. Liên tưởng đến hỏa diễm đen kịt quanh quẩn bên ngoài cơ thể hắn lúc trước, rồi lại nhìn Pháp Tướng đặc thù kia, thứ này không thể nghi ngờ là đã chứng minh suy đoán trong lòng mọi người. Đúng là Kim Ô Chân Hỏa! Ý nghĩ này nhảy lên, tất cả mọi người đều giật nảy mình. Trần Thiên Phì ứa ra một thân mồ hôi lạnh, âm thanh run rẩy nói: "Đại đương gia, đây là Kim Ô Chân Hỏa mấy phẩm?" Trước khi nhìn thấy Dương Khai ngưng tụ Thần Thông Pháp Tướng, tất cả mọi người đều cho rằng hắn có được lực lượng hành Hỏa Thất phẩm, nhưng hiện tại xem ra, hình như không chỉ là Thất phẩm. Hơn nữa việc hắn có thê ̉ngưng tụ ra Kim Ô Chân Hỏa nói lên rằng Dương Khai đã từng gặp được Kim Ô, đây chính là tồn tại khủng bố được đặt song song với Chân Long Thần Phong, là tuyệt thế hung vật chỉ mà có Khai Thiên Thượng phẩm mới có thể ngăn cản nổi. Tiểu tử này đã gặp được Kim Ô, không những không chết, mà còn lấy được Kim Ô Chân Hỏa, đây là cơ duyên nghịch thiên cỡ nào chứ. Đại đương gia nói: "Vậy thì phải xem xem thi thể Kim Ô hắn lấy được là Đại Kim Ô trưởng thành hay là Tiểu Kim Ô vị thành niên, nếu là vế sau thì hẳn là Thất phẩm, còn nếu là vế trước, . .vậy thì chính là Bát phẩm!" Thân thể của Trần Thiên Phì chợt run lên: "Ta nghe nói trước khi Thái Dương kia yên diệt, bên trong có một đầu Đại Kim Ô chết đi, cuối cùng bị ông chủ Đệ Nhất Khách Điếm đoạt được, thứ tiểu tử này ngưng tụ sẽ không phải là Kim Ô Chân Hỏa của đầu Đại Kim Ô kia đúng không?" "Tin tức này là thật?" Đại đương gia nghiêng đầu nhìn qua Trần Thiên Phì. Những năm gần đây hắn một mực dốc sức bế quan, trùng kích Khai Thiên Lục phẩm, đúng là không biết được nhiều tin tức ở ngoại giới cho lắm. "Tin tức này tuyệt đối chính xác." Trần Thiên Phì nghiêm mặt nói. Đại đương gia nhẹ gật đầu nói: "Kim Ô Chân Hỏa vạn năm khó gặp, tiểu tử này chỉ có tu vi Đế Tôn, lực lượng hành Hỏa có lẽ chỉ mới được ngưng tụ gần đây, nói như vậy, Kim Ô Chân Hỏa của hắn thật đúng là khả năng đến từ đầu Đại Kim Ô kia." "Bát phẩm!" Sắc mặt của Trần Thiên Phì trở nên vô cùng tái nhợt, kinh ngạc nói: "Vậy hắn và ông chủ Đệ Nhất Khách Điếm có quan hệ gì?" Hắn nhận được tin tức nói rằng thi thể của đầu Kim Ô kia rốt cuộc bị ông chủ của Đệ Nhất Khách Điếm đoạt được, lúc ấy rất nhiều của động thiên phúc địa đến đó tranh đoạt, Khai Thiên Thượng phẩm cũng xuất hiện không chỉ một vị, thậm chí Đệ Nhất Khách Điếm cũng vì thế mà bị đánh sụp, cuối cùng vẫn là ông chủ của Đệ Nhất Khách Điếm cao hơn một bậc, bình yên đoạt lấy thi thể Kim Ô rồi bỏ chạy. Nếu như Dương Khai không có quan hệ gì với vị kia, vậy thì làm sao có thể lấy được Kim Ô Chân Hỏa này cơ chứ? Điểm này cũng làm cho Đại đương gia cảm thấy cực kỳ nghi hoặc, hắn không có nghe nói qua vị kia có hậu bối con nối dõi gì đó a. "Có lẽ không đến mức đó!" Đại đương gia chậm rãi lắc đầu, "Bát phẩm Kim Ô Chân Hỏa, không phải là thứ Đế Tôn cảnh có thể thừa nhận được, vị kia mặc dù lấy được thi thể của Kim Ô, nhưng lúc cho hậu bối đệ tử sử dụng thì tất nhiên cũng phải giảm xuống phẩm cấp, nếu không sẽ là hại hắn." "Đại đương gia nói có lý!" Trần Thiên Phì liên tục gật đầu, nhưng dù chỉ như thế thì cũng quá dọa người rồi. Cầm phu nhân lại nghĩ tới một chuyện khác, lẩm bẩm nói: "Hắn có thể ngưng tụ hành Hỏa Thất phẩm, vậy chẳng phải là hắn ít nhất cũng có hành Mộc Lục phẩm hoặc là Thất phẩm ư?" Nếu là lực lượng hành Hỏa bình thường thì cũng thôi đi, giống như Mạnh Hoành phá rồi lại lập, cải tạo căn cơ, có thể trực tiếp ngưng tụ Thái Dương Chân Hỏa Ngũ phẩm, chỉ cần tư chất của bản thân đầy đủ, đạo ấn vững chắc, vậy thì hình như cũng không có trở ngại gì. Nhưng Kim Ô Chân Hỏa khủng bố đến mức nào cơ chứ? Nếu như không có lực lượng khôi phục cường đại và lực lượng trấn áp đủ mạnh, vậy thì đạo ấn sẽ bị đốt cháy nứt vỡ chỉ trong một khoảnh khắc. Mà hành Mộc có thể bù đắp tổn thương do Kim Ô Chân Hỏa đốt cháy, trấn áp Kim Ô Chân Hỏa, ít nhất cũng phải là Lục phẩm mới được, vô cùng có khả năng là Thất phẩm, nếu không căn bản là không có khả năng ngưng tụ thành công. Hành Mộc Thất phẩm, Hành Hỏa Thất phẩm, ý đồ của Dương Khai đã rất rõ ràng rồi, đó là muốn trực tiếp thành tựu Khai Thiên Thượng phẩm, hoành đồ bá nghiệp! "Chí hướng cao xa, chúng ta không theo kịp!" Đại đương gia chậm rãi lắc đầu, thân hình thẳng tắp của hắn lập tức còng đi một chút, giống như có hơi nản lòng thoái chí. Trong lúc mấy người bọn họ nói chuyện, Đại Nhật mới sinh sau lưng Dương Khai đã triệt để vững chắc, phát ra tia sáng chói mắt. Thuận theo quá trình Đại Nhật Pháp Tướng này xuất hiện, thân ảnh vốn bị Đấu Thiên Tinh La Đại Trận bức cho phải liên tiếp lui về phía sau cũng chầm chậm ngừng lại. Ở cách đó mười trượng, Lạc Thanh Vân vẻ mặt kinh hãi địa nhìn qua hắn. Dương Khai nhếch miệng cười cười với hắn, tay bậm linh quyết: "Hiện có Kim Ô đến đúc nhật (1),lên trời xuống đất, duy ngã độc tôn!" (1): câu này dịch ra thì củ chuối quá nên mình xin phép giữ nguyên nhé. Kim Ô khàn khàn gáy lên một tiếng vang tận mây xanh, xỏ xuyên qua thiên địa. Khi nó vỗ cánh trong Đại Nhật, thân hình của Dương Khai liền dung nhập vào trong Đại Nhật kia, cả người hắn chợt hóa thành một vầng tiểu Thái Dương ở trong đó, ầm ầm đập tới kiếm mang cực lớn kia. Mang theo uy lực của Đại Nhật Pháp Tướng vừa mới sinh ra, một mình một ngựa lay chuyển Đấu Thiên Tinh La Đại Trận mà không hề sợ hãi! Lạc Thanh Vân mí mắt cuồng loạn, cưỡng ép hoàn hồn, thoát ra khỏi nỗi khiếp sợ của bản thân, gào rú quát lớn: "Ngươi có Pháp Tướng thì sao, dù thật sự có Kim Ô ở đây thì ta cũng giết cho ngươi xem, chứ đừng nói chi chỉ là một Pháp Tướng!" Lời này không thể nghi ngờ là đang tự gia tăng dũng khí của mình, đừng nói là ba trăm người kết thành Đấu Thiên Tinh La Đại Trận, dù là ba ngàn người, ba vạn người, nếu như thực sự đụng phải Kim Ô, vậy thì cũng không đủ cho người ta phun một ngụm Kim Ô Chân Hỏa. Có điều lưỡng cường tương ngộ dũng giả thắng, việc đã đến nước này, chỉ có dũng cảm tiến lên thì mới có thể tìm ra một đường sinh cơ. Kiếm khí dâng lên, đại trận rầm rầm vận chuyển, khí tức của ba trăm tên đệ tử tương liên chặt chẽ, lực lượng tầng tầng điệp gia, kiếm quang tăng vọt, đánh về phía Đại Nhật trước mặt kia. Lưỡng đạo quang mang xé rách thiên địa, chấn động Hoàn Vũ, lại khiến cho tứ cực vỡ nát. Quỷ dị chính là, trong nháy mắt va chạm phát sinh, lại không hề có âm thanh nào phát ra. Nhưng một khắc sau, đám mây trong vòng nghìn dặm bỗng nhiên nứt vỡ, thiên địa rung rẩy, lực trùng kích khó có thể tưởng tượng được lấy điểm va chạm làm trung tâm, hóa thành rung động tầng tầng lớp lớp, điên cuồng khuếch tán ra bốn phía. Đệ tử của Lôi Quang người ngã ngựa đổ, thực lực thấp một chút thì miệng phun máu tươi ngã xuống đất không dậy nổi, lập tức tử thương một mảnh. Hai người Chu Lập cùng Long Thái kia liền cảm thấy trong lòng nhỏ máu, việc này thật đúng là cửa thành bốc cháy liên lụy đến cá trong ao (2),Lôi Quang e rằng sẽ nguyên khí đại thương, cũng không biết muốn tu dưỡng bao nhiêu năm mới co ́thể khôi phục lại được. (2): chỗ này tác giả dùng câu thành ngữ TQ: Thành Môn Thất Hỏa Ương Cập Trì Ngư, mình lược dịch qua thui nhé. Ở bên ngoài Tinh thị, hào quang bùng lên trên thủ hộ đại trận, đại trận ắt hẳn là đã bị kích thích bởi dư ba của lần giao thủ giữa Dương Khai cùng Kiếm Các. "Đế Tôn ngưng Pháp Tướng!" Ánh mắt của Đại đương gia tràn đầy vẻ kiêng kị, trong giọng nói cũng xuất hiện tư vị không rõ ràng: "Chỉ bằng pháp tướng này, kẻ này đã có thể chính diện chống lại một số Khai Thiên nhất nhị phẩm rồi, ngay cả Tam phẩm muốn giết hắn thì cũng không dễ!" Từ trước đến này không có người có thể ngưng tụ ra Pháp Tướng ở Đế Tôn cảnh, ngay cả những đệ tử tinh nhuệ hạch tâm do động thiên phúc địa bồi dưỡng ra cũng đều cần thành tựu Khai Thiên cảnh rồi mới chậm rãi lục lọi, quanh năm bế quan tìm hiểu, từ đó mới có thể có được Pháp Tướng của mình. Nếu không phải như thế, Pháp Tướng cũng sẽ không khó có được như vậy, nhưng một khi Pháp Tướng được hình thành, vậy thì thực lực của bản thân sẽ tăng vọt, cho dù đều là Khai Thiên Thất phẩm, nhưng người có Pháp Tướng và người không có Pháp Tướng vẫn có sự khác nhau cực lớn, có thể nói trong những trận chiến sinh tử, người có Pháp Tướng có thể đơn giản nghiền ép người không có Pháp Tướng. Đám người Trần Thiên Phì tỏ vẻ nghiêm nghị, Đại đương gia từ xưa đến nay vẫn có nhãn lực vô cùng độc ác, hắn đã nói như vậy, vậy thì không sai được. Nói một cách khác, giờ phút này Dương Khai chẳng khác nào một vị Khai Thiên cảnh Nhất phẩm hoặc là Nhị phẩm! Tồn tại như vậy, ở bên trong Thái Khư cảnh này, chỉ có thể dùng từ không đâu địch nổi để hình dung. Nếu như Kiếm Các không có kiếm trận, vậy thì ba trăm người này e rằng còn chưa đủ cho Dương Khai nhét kẽ răng. Nhưng cho dù như thế thì kiếm trận kia cũng bị Đại Nhật ép cho liên tiếp bạo lui, kiếm quang cực lớn thu nhỏ đi với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường, hào quang cũng dần dần trở nên ảm đạm. Người trong Tinh thị xôn xao một mảnh. Kiếm Các kiếm trận vừa ra, từ trước đến nay đánh đâu thắng đó, nhưng vào giờ phút này lại không phải là đối thủ của một mình Dương Khai! Sức mạnh của một người, sao lại dũng mãnh như vậy? "Không thể nào, sao ngươi có thể mạnh như vậy được?" Lạc Thanh Vân sắc mặt nhăn nhó gào rú. Ở bên trong Đại Nhật, thanh âm đùa giỡn của Dương Khai vang lên, lộ ra vẻ chẳng thèm ngó tới: "Là do ngươi quá yếu!" Nói thực ra, Dương Khai cũng không ngờ được rằng mình có thể làm đến mức này. Trong khoảng thời gian này, hắn một mực bế quan tìm hiểu thần thông, mặc dù có chút thu hoạch, nhưng hắn vẫn cảm thấy kém một chút gì đó, vừa vặn gặp được chuyện hiện tại, hắn liền ý tưởng đột phát, mượn việc chém giết sinh tử để kích thích tiềm năng của mình, xem xem phải chăng bản thân có thể đột phá tầng gông cùm kia, ngộ ra được thần thông hay không. Nếu không phải như thế thì hắn cần gì phải một mình một ngựa xung phong liều chết đánh nhau với trận doanh mấy ngàn người một cách đần độn như vậy. Có Lư Tuyết nơi tay, hắn đại khái có thể chọn lựa một phương thức khác để hóa giải tràng nguy cơ này. Ai ngờ vô tâm trồng liễu liễu xanh um, hắn chẳng những ngộ ra được thần thông, mà còn làm ra được Pháp Tướng. Hắn đến lúc này vẫn không biết Pháp Tướng của mình đã hình thành, mà cho rằng Kim Ô đúc nhật kia chỉ đơn thuần là thần thông. Dù sao thì cho tới bây giờ, cũng không có người nào nói với hắn những chuyện này. Thời gian hắn tới thế giới bên ngoài Càn Khôn này cũng không phải là quá dài, bà chủ tuy đối xử tốt với hắn, nhưng đại khái cũng không nghĩ tới việc hắn phát triển nhanh tới như vậy. Vào thời khắc này, Dương Khai rõ ràng có thể cảm giác được lực lượng của mình tăng vọt, mang theo uy năng của Đại Nhật, cảm thấy mạnh mẽ một cách ghê gớm, cho dù bây giờ có một tên Khai Thiên Hạ phẩm đứng trước mặt hắn thì hắn cũng có thể nhất kích tất sát đối phương cho xem. "Ta không tin!" Lạc Thanh Vân nổi giận, trên người bỗng nhiên tuôn ra một tầng huyết vụ, khí thế cả người lại một lần nữa bành trướng. Hắn là trụ cột của kiếm trận, việc thực lực của hắn gia tăng là một sự gia trì vô cùng tốt cho toàn bộ kiếm trận. Nhìn trạng thái của hắn, hiển nhiên là đang thi triển bí thuật uy lực cực lớn gì đó để kích thích lực lượng tiềm ẩn của mình. Mặc dù loại bí thuật này có uy lực cực lớn, nhưng tuyệt đối không thể tùy tiện thi triển, một khi vận dụng thì sẽ có hậu họa vô cùng. Chỉ là giờ phút này vì đối phó Dương Khai, bảo vệ mặt mũi cho Kiếm Các, Lạc Thanh Vân cũng không quản được nhiều chuyện như vậy. Thuận theo hành động này của hắn, mấy trăm tên đệ tử trong kiếm trận cả chợt cùng nhau kêu rên một tiếng, bởi vì bọn hắn đột nhiên cảm thấy có một cỗ áp lực thật lớn đè lên người mình. Thế nhưng uy lực của luồng kiếm mang cũng điên cuồng tăng lên, trở nên ngang bằng với Đại Nhật kia trong một khoảng thời gian ngắn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.