Chương trước
Chương sau
Một lời ra, mấy vị đương gia tất cả đều hãi nhiên! Thật hay giả? Nào có người điên cuồng như vậy, đây là không muốn sống nữa sao? Nhưng nhìn chung, đủ loại biểu hiện trước đó cùng ứng đối lúc này của Dương Khai không thể nghi ngờ nói rõ hắn thật sự đang tu hành một thần thông nào đó! Thời khắc sinh tử có đại khủng bố, đại e ngại, nhưng cũng có đại cơ duyên! Trước Quỷ Môn quan thường thường có thể khiến người ta lóe lên linh cơ, lòng có sở ngộ. Bọn người Trần Thiên Phì cũng là Khai Thiên cảnh, sống nhiều năm như vậy, ai chưa từng kinh lịch chuyện này? Thế nhưng bọn hắn lại đều là bị bất đắc dĩ, không như Dương Khai, cố ý đẩy mình rơi vào thời khắc sinh tử. "Điên rồi điên rồi, tiểu tử này điên thật rồi." Trần Thiên Phì nghẹn ngào, cảm thấy chấn kinh. "Mau nhìn, sau lưng hắn!" Cầm phu nhân bỗng hoảng sợ nói. Mấy người vội vàng nhìn tới, đều không khỏi co rụt mắt lại, ngọn lửa đen kịt trên thân Dương Khai cuồng bạo sôi trào, không ngừng phồng lên, tuy bị Đấu Thiên Tinh La đại trận áp chế liên tục lùi về sau, nhưng khí thế của nó lại đang lấy tốc độ cực kỳ khủng khiếp kéo lên, rất nhanh tới một cực hạn, hắc hỏa phồng lên kia nhảy lên, như dục ra sinh mệnh mới. Chẳng những mấy vị đương gia nhìn rõ rõ ràng ràng, tất cả đều ấn trong mắt tất cả mọi người, cho dù cách rất xa, mọi người cũng không thể không sinh ra cảm giác kinh dị, tựa như từ trong người Dương Khai, có tuyệt thế hung vật muốn phá lửa mà ra. Nguyệt Hà khẩn trương chú ý, vốn chuẩn bị chri cần thấy Dương Khai không ổn sẽ lập tức lên viện thủ, lực lượng nàng có thể phát huy ra thực sự là có hạn, nếu lên, đối mặt Đấu Thiên Tinh La đại trận cũng chính là như lấy trứng chọi đá, nhưng nàng lại không thể trơ mắt nhìn Dương Khai chết, chỉ cần có thể tỉnh lại Dương Khai, lấy Không Gian Pháp Tắc của hắn, nhất định có thể chạy thoát. Nhưng sau khi nhìn thấy hắc hỏa phồng lên kia, lại cưỡng ép nhẫn nại xuống một trái tim nâng lên tận cổ họng, không dời mắt mà nhìn chằm chằm vào Dương Khai, hai tay siết thật chặt, ngón tay trắng bệch. "Nếu không có Thái Khư cảnh, tiểu bối chỉ là Đế Tôn sao dám làm càn như thế? Phá cho ta!" Trong kiếm quang, Lạc Thanh Vân quát lớn. Vốn chiếm thượng phong, Đấu Thiên Tinh La đại trận tỏa sáng hào quang, xé rách hắc hỏa ngoài thân Dương Khai, công kích bản thể của hắn. Lạc Thanh Vân không khỏi hiện ra vẻ khoái ý, tựa như thấy được Dương Khai bị chém chết, mặc dù đánh gian khổ một trận, nhưng thắng, vãn hồi mặt mũi Kiếm Các, để thế nhân biết Kiếm Các không thể nhục! Nhưng mà đúng vào lúc này, Lạc Thanh Vân bỗng run sợ một hồi, chẳng biết tại sao, không duyên cớ sinh ra một cảm giác cực kỳ xấu. Giương mắt nhìn lên, Dương Khai bỗng nhếch miệng cười một tiếng, hai con ngươi đạm mạc giờ đang chiếu sáng rạng rỡ, tinh quang chói mắt, rốt cục hoàn hồn, hét lên một tiếng: "Mở!" Thanh âm không lớn, lại như sấm rền qua đại địa, thiên địa chỉ có tiếng vù vù. Dứt lời, sau lưng Dương Khai bỗng hiện ra một vòng đại nhật, tựa như một mặt trời treo lơ lửng phía sau hắn, kim quang chói mắt, sáng rực khắp thiên địa. "Đây là?" Vô số võ giả thấy cảnh này, kinh hô. Chẳng những là những Đế Tôn cảnh kia, ngay cả rất nhiều Khai Thiên cảnh cũng không hiểu. Chỉ có số ít một số người, đầu tiên là ngơ ngác, ngay sau đó dường như nhớ tới gì đó, toàn thân rung mạnh, hãi nhiên, mặc dù bọn hắn biết một số chuyện thường nhân không biết, nhưng chưa từng có ai tận mắt thấy. Cầm phu nhân đưa tay che môi, thì thào nghẹn ngào: "Đây chẳng lẽ là. . ." "Pháp tướng!" Trần Thiên Phì nặng nề nói ra. Bối Ngọc Sơn vẻ mặt bội phục nhìn Dương Khai, tán thán nói: "Lợi hại!" Lần trước hắn bị Dương Khai một quyền đánh bay, kỳ thật vẫn luôn không phục, cảm thấy lúc ấy mình quá khinh địch chủ quan, nếu không sẽ không có khả năng như vậy, nhưng hôm nay nhìn thấy đại nhật pháp tướng này, chút không phục lập tức tan thành mây khói. Dương Khai lấy sức Đế Tôn co ́thể ngưng tụ ra pháp tướng, vậy tuyệt đối không phải hắn có thể ngăn cản, ngày đó thua không oan, Độc Nương Tử cùng Cam Hoành cũng chết không oan! Phủ đệ Dương Khai, Nguyệt Hà đau đớn nhắm lại hai mắt. Che che lấp lấp lâu như vậy, hôm nay rốt cục lộ ra sao? Thầm hận mình trước đó không nói rõ với hắn, để hắn không thể hảo hảo ẩn tàng, chỉ là nàng cũng không nghĩ tới, Dương Khai thế mà có thể ngay lúc này ngưng tụ ra pháp tướng. Sau ngày hôm nay, bí mật này của Dương Khai sẽ không tiếp tục còn là bí mật, dưới vạn chúng chú mục, làm sao có thể tiếp tục che lấp, trong Thái Khư cảnh, có pháp tướng này, không người là đối thủ của hắn, nhưng ra khỏi Thái Khư thì sao? Tin tức làm người nghe kinh sợ này một khi truyền đi, Dương Khai đâu còn có thê ̉có kết quả tốt. Bi kịch ngàn năm trước chẳng lẽ lại muốn tái diễn? Nhớ tới người tráng niên mất sớm kia, trong lòng Nguyệt Hà chỉ đầy chua xót! Năm đó hắn cùng người trước mắt này, đều giống nhau, là kinh tài tuyệt diễm, người trước mắt này so với hắn năm đó còn phải sặc sỡ loá mắt hơn, tối thiểu năm đó người kia không phải Đế Tôn cảnh ngưng tụ ra pháp tướng! "Pháp tướng, lại là thần thông pháp tướng, tiểu tử này sao dám làm việc như vậy, không muốn sống nữa sao?" Trong Tinh Thị, một Khai Thiên cảnh đã có tuổi sắc mặt đại biến hô, tu vi hắn không cao, chỉ có lưỡng phẩm Khai Thiên mà thôi, nhưng sống lâu, gặp nhiều, biết nhiều, Khai Thiên cảnh bình thường có lẽ không biết pháp tướng là gì, nhưng hắn lại đã từng thấy qua. "Sư phụ, pháp tướng là gì?" Bên cạnh hắn, một thiếu nữ xinh xắn đáng yêu không hiểu hỏi. Lão giả kềm chế chấn kinh trong lòng, ôn nhu giải thích: "Trong đạo ấn,  m Dương Ngũ Hành nào đó thôi động đến cực hạn, lực lượng ngưng tụ lộ ra ngoài, hóa thành kinh thế thần thông, được gọi là pháp tướng." Thiếu nữ như có điều suy nghĩ gật đầu: "Mặt trời nhỏ kia chính là pháp tướng của hắn?" "Không sai!" "Vậy sư phụ ngươi có pháp tướng hong?" "Ta?" Lão giả cười khổ lắc đầu, "Sư phụ đời này đều không thể có pháp tướng." "Vì sao?" Thiếu nữ không hiểu. Lão giả chán nản nói: "Chớ nói sư phụ ta chỉ là hạ phẩm Khai Thiên, chính là những trung phẩm Khai Thiên kia, cố gắng cả đời, cu ̃ng đừng hòng ngưng tụ ra pháp tướng, pháp tướng, chỉ có lực lượng thất phẩm cùng trên thất phẩm mới có hi vọng ngưng tụ, nhưng cũng vẻn vẹn chỉ là có hi vọng mà thôi, nếu ngộ tính không đủ, chính là có tư cách này cu ̃ng không ngưng tụ ra được, ta ngưng tụ chỉ là lưỡng phẩm, nào có tư cách có được pháp tướng?" Thiếu nữ kinh ngạc nói: "Sư phụ ý của ngươi là nói, Dương ca ca kia ngưng tụ lực lượng thất phẩm?" Lão giả gật đầu: "Không sai được, từ xưa đến nay, người có thể ngưng tụ pháp tướng, hầu hết là những đệ tử các động thiên phúc địa bồi dưỡng ra được, mà lại đều là Khai Thiên cảnh, như hắn lấy Đế Tôn cảnh ngưng tụ pháp tướng. . . Chưa từng nghe thấy!" "Vậy hắn không phải rất lợi hại?" Lão giả nghiêm nghị nói: "Nào chỉ là lợi hại, quả thực là quái vật!" Thiếu nữ vung quyền, ngẩng đầu lên trời kêu ầm lên: "Vị đại ca ca kia ta ủng hộ ngươi, đánh tan bọn hắn!" Nàng thấy Dương Khai bị nhiều người như vậy khi dễ, sớm đã được dạy phải bênh vực kẻ yếu, nhưng tâm tính thiếu nữ, không biết thế đạo hiểm ác, giờ nghe sư phụ nói Dương Khai lợi hại như quái vật, cũng cao hứng dùm hắn, đầy chờ mong Dương Khai co ́thể khởi tử hồi sinh, chuyển bại thành thắng! Lão giả sắc mặt đại biến, một tay bịt thiếu nữ miệng, khẩn trương quan sát quanh, phát hiện mọi người đều bị động tĩnh trên trời hấp dẫn, có vẻ không nghe thấy thiếu nữ la lên, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không dám tiếp tục ở lại, kéo lấy đồ đệ ngốc của mình vội vàng chuyển vị trí. Đồng ngôn mặc dù vô kỵ, nhưng Kiếm Các há lại dễ trêu chọc, lời này để người Kiếm Các nghe thấy, sư đồ bọn hắn sợ đừng nghĩ còn sống rời đi Thái Khư cảnh. Một bên khác, một bóng người hiện lên, là một nam tử trung niên đầu đội kim quan, người mặc áo mãng bào bỗng xuất hiện trước bọn người Trần Thiên Phì, chắp hai tay sau lưng, hai con ngươi không giận tự uy nhìn bầu trời phương xa. "Đại đương gia!" bọn người Trần Thiên Phì thần sắc chấn động, vội vàng hành lễ. Nam tử trung niên này, đương nhiên là Xích Tinh Thần Long thấy đầu mà không thấy đuôi, Đại đương gia. Đại đương gia không nói một lời, nhưng giờ hắn xuất quan, hiển nhiên cũng là bị động tĩnh bên ngoài quấy nhiễu, thần thông pháp tướng xác thực quá mức khiến người ta chấn kinh, chính là ngay cả hắn cũng ngồi không yên. "Hỏa hành pháp tướng a!" Quan sát một hồi, Đại đương gia mở miệng. "Hẳn là không sai." Trần Thiên Phì cung kính đáp. Đây cũng là chuyện rất rõ ràng, trước đó trên thân Dương Khai quanh quẩn ngọn lửa đen kịt, lấy liều mạng tranh đấu để kích phát tiềm năng, ngưng tụ Pháp Tướng thần thông, bây giờ thành công, vậy khẳng định là Hỏa hành pháp tướng. Cầm phu nhân nói: "Xem đại nhật kia, họ Dương này hình như là ngưng tụ lực lượng Thái Dương Chân Kim." Trần Thiên Phì như có điều suy nghĩ nói: "Trước đó nghe nói có một vực có Thái Dương Chi Tinh dập tắt, rất nhiều người tìm được không ít Thái Dương Chân Kim cùng Thái Dương Chân Hỏa trong đó, chă ̉ng lẽ tiểu tử này lúc ấy cũng ở đó? Nếu là vậy, vậy cơ duyên của hắn thật không nhỏ." "Không phải Thái Dương Chân Kim!" Đại đương gia chậm rãi lắc đầu, trong mắt thâm thúy, "Trong đại nhật kia còn có thứ khác." "Còn có thứ khác?" Mấy người cũng giật mình, trước đó đại nhật kia xuất hiện, kim quang chói mắt, bọn hắn không thể nhìn rõ ràng, Đại đương gia thực lực mạnh hơn bọn hắn, vừa nhìn đã thông thấu.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.