Chương trước
Chương sau
Đây là nơi sâu ba ngàn trượng dưới lòng đất, hơn nữa bởi vì nơi này nằm dưới Nguyên Từ Sơn cho nên mặt đất vô cùng cứng rắn. Với tình cảnh trong Thái Khư cảnh hiện tại, Khai Thiên cảnh không thể phát huy ra được lực lượng quá mạnh, cho nên đừng hòng có người nào cưỡng ép đào ra được đường ra. Cho dù là Dương Khai tự mình ra trận thì trừ phi hắn vận dụng Thương Long Thương, nếu không thì hắn cũng không thể đào ra được. Cũng chỉ có gia hỏa trời sinh giỏi đào hang như Địa Long mới có thể sinh sinh đào ra một thông đạo thông xuống dưới mặt đất của Nguyên Từ Sơn này. Thời gian chậm rãi trôi qua, không ngừng có người từ bốn phương tám hướng bay tới, muốn thuận theo thông đạo rời đi, bất quá đều không ngoại lệ, đều bị Quách Tử Ngôn ngăn lại. Ở cửa vào thông đạo, càng ngày có càng nhiều người hội tụ, không đến nửa ngày sau, đã có hơn vài trăm người tụ tập ở đây. Dương Khai ngồi ngay ngắn trên cột đá, bình chân như vại, mấy trăm người phía dưới lời ra tiếng vào huyên huyên náo náo, oán giận vô cùng, không ít người ánh mắt cừu thị nhìn về phía Dương Khai, nhưng bọn hắn đều không có đảm lượng khiêu khích Dương Khai, chỉ dám vụng trộm không ngừng chửi mắng hắn mà thôi. Theo thời gian trôi qua, càng ngày có càng nhiều người tụ tập nơi đây, khi thấy tình hình chỗ này thì đều không rõ ràng cho lắm, sau khi tìm người tìm hiểu một phen thì mới biết được, tên Lục đương gia của Xích Tinh muốn thu tiền qua đường thì mới cho đi, còn lớn giọng không biết xấu hổ, muốn điều tra không gian giới chỉ của mỗi một người ở đây. Căn bản là không có ai đồng ý với yêu cầu vô lễ như thế, vạn nhất bọn hắn giao không gian giới chỉ cho Dương Khai, Dương Khai cướp đi đồ vật trân quý của bọn hắn thì làm sao bây giờ? Đánh khẳng định là đánh không lại, muốn đoạt lại cũng đoạt không được, cho nên người tụ tập ở chỗ này mặc dù nhiều, nhưng lại không một ai có thể rời đi. Tên Hồ Ý kia cũng ở chỗ này, ngoại trừ hắn ra, còn có mấy vị Khai Thiên cảnh khác. Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía bọn hắn, đều tin tưởng rằng bọn hắn có thể chủ trì công đạo. Hồ Ý nào muốn làm con chim đầu đàn, hắn chỉ hận không thể núp vào trong đám người a. Thế nhưng hắn thân là hy vọng của mọi người, được vạn chúng chú mục, hắn không muốn ra mặt thì cũng phải ra mặt, Khai Thiên cảnh không ra mặt, chẳng lẽ trông cậy vào những Đế Tôn cảnh kia đi ra nói chuyện sao? Đưa tay trấn an đám người có hơi hỗn loạn ở đây, Hồ Ý nói: "Chư vị an tâm chớ vội, để cho Hồ mỗ tìm hiểu một chút xem xem vị Dương đương gia này muốn làm thế nào." Đám người ở bốn phía ôm quyền nói: "Làm phiền Hồ đương gia." Hồ Ý trong lòng thở dài, ngẩng đầu quan sát vị trí của Dương Khai, lại nhìn qua hai đại dị thú là Xích Giao cùng Địa Long đang phủ phục tại cách đó không xa, nhìn như chợp mắt nhưng vẫn phát ra hung uy ngập trời kia một chút. Da đầu tê dại một hồi, lặng lẽ nuốt nước miếng một cái, hắn hất lên tay áo, bay lên trên cột đá. Bọn người Quách Tử Ngôn tỏ vẻ lạnh nhạt nhìn qua, cũng không ra tay ngăn cản hắn. Hồ Ý bay lên cột đá, việc đầu tiên làm là chắp tay với Quách Tử Ngôn, sau đó lại ôm quyền với Dương Khai, nói: "Dương đương gia!" Dương Khai mở mắt nhìn hắn: "Hồ đương gia, ngươi đây là nghĩ thông suốt rồi sao, nghĩ thông suốt thì liền giao không gian giới chỉ cho ta đi." Khóe miệng Hồ Ý giật giật vài cái, gượng cười nói: "Dương đương gia nói đùa, Hồ mỗ đến đây chỉ là muốn hỏi Dương đương gia một chút, xem xem cử động lần này rốt cuộc là có ý gì?" Dương Khai lãnh đạm nói: "Ngươi nói xem có ý gì?" Hồ Ý nói: "Có phải là vì Nguyên Từ Thần Thạch hay không!" "Đã biết thì cần gì phải dông dài?" Hồ Ý sắc mặt cứng đờ, cau mày nói: "Tuy ta có thể hiểu được, nhưng cử động lần này của Dương đương gia e rằng không ổn đâu. Nguyên Từ Thần Thạch kia đều là do mọi người tân tân khổ khổ tìm kiếm được, ai lại nguyện ý tuỳ tiện giao ra? Huống hồ, Dương đương gia một mình ngăn ở đây, không để cho mọi người thông qua, cũng không hợp tình hợp lý một chút nào a." Dương Khai dựng thẳng ngón cái, vừa đứng lên vừa chỉ: "Đường này là do ta mở! Lý do này có đủ hay không?" Hồ Ý khẽ giật mình, ngay sau đó cười khổ không thôi, đường này thật đúng là người ta mở ra, đó căn bản là điều mà hắn không thể nào phản bác. Dương Khai khẽ nói: "Các ngươi không thông qua sự đồng ý của bản tọa mà đã nương theo thông đạo do Linh thú dưới trướng bản tọa mở ra, xâm nhập xuống dưới này tìm kiếm Nguyên Từ Thần Thạch. Bản tọa không truy cứu các ngươi thì cũng thôi đi, bây giờ bảo các ngươi chia một chút chỗ tốt thì lại ra sức khước từ, làm sao, thật sự coi bản tọa là quả hồng mềm hay sao?" "Không dám không dám!" Hồ Ý vội vàng khoát tay, thầm nghĩ nếu như ngươi là quả hồng mềm, vậy thì không có ai trong Thái Khư cảnh này không phải là quả hồng mềm. Hắn hơi trầm ngâm một chút rồi nói: "Dương đương gia nói như vậy thì cũng hợp lý, như vậy đi, ngươi nói con số ra đi, một thành, hai thành hoặc là ba thành, nếu như tất cả mọi người đều không có ý kiến, vậy thì chúng ta liền chắp tay dâng lên phần thuộc về Dương đương gia, cũng kính xin Dương đương gia thống khoái cho chúng ra rời đi." "Ta nói mấy thành là sẽ nhận được mấy thành à? Làm sao ta biết các ngươi tìm được cái gì? Nếu như có người có ý lừa gạt thì biết làm sao đây?" "Tuyệt đối không có đâu." Hồ Ý khoát tay nói. "Ngươi dám cam đoan?" Hồ Ý thần sắc cứng đờ, sao hắn dám cam đoan loại sự tình này được, vạn nhất thực sự có người không nỡ bỏ ra quá nhiều, tùy tiện đưa qua một ít Nguyên Từ Thần Thạch phẩm chất thấp kém cho đủ số thì làm sao bây giờ? "Chớ có dông dài, chỉ có một câu, muốn rời khỏi nơi đây, lấy không gian giới chỉ ra để bản tọa xem xét, sau khi xem xong tất nhiên sẽ để cho các ngươi rời đi." Hồ Ý nói: "Hành động này của Dương đương gia sợ là sẽ làm cho nhiều người tức giận a." Dương Khai cười nhạo một tiếng: "Cũng không phải là lần đầu tiên!" Hồ Ý lắc đầu nói: "Trước khác nay khác, trước đó lòng người không đủ, nhưng bây giờ tất cả mọi người đều muốn rời đi, nếu như Dương đương gia khăng khăng ngăn cản, hàng trăm hàng ngàn người ở đây cùng nhau tuôn ra, xin hỏi Dương đương gia có thể ngăn lại được sao? Huồng hồ còn có rất nhiều người chưa chạy đến đây." Dương Khai đưa tay lấy Như Ý Đại ra, nhếch miệng cười một tiếng: "Bản tọa cần cản sao? Ai dám xông qua, thử một chút uy năng của Nguyên Từ Thần Quang của bản tọa!" Hồ Ý sắc mặt trắng nhợt, lúc này mới nhớ ra, gia hỏa này trước đó đã góp nhặt không ít Nguyên Từ Thần Quang, nếu như làm hắn phát bực, vậy hắn chỉ cần ngăn ở cửa hang, phóng xuất Nguyên Từ Thần Quang ra, dù bao nhiêu người xông lên thì cũng đều không đủ cho hắn giết. Hồ Ý chắp tay ôm quyền, lui xuống rời khỏi trụ đá. Hai người cũng không tận lực áp chế âm thanh của cuộc trò chuyện của mình, hàng trăm hàng ngàn người liên tục chú ý ở phía dưới sao có thể nghe không thấy được? Trong lúc nhất thời, không ít người lòng đầy căm phẫn, cảm thấy Dương Khai đúng là quá phận. Lối đi này quả thực là do Linh thú của hắn mở ra, nhưng ở phía dưới có nhiều bảo bối như vậy, tất nhiên là người gặp có phần, bây giờ hắn lại cản đường ăn cướp ở cửa thông đạo, đơn giản là không biết xấu hổ tới cực điểm. Bất quá cũng không phải là tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, có một ít võ giả đang suy nghĩ có nên đáp ứng yêu cầu của Dương Khai hay không, dù sao trong không gian giới chỉ của bọn hắn cũng không có đồ vật gì tốt, người ta chưa chắc sẽ vừa ý. Nguyên Từ Thần Thạch lần này bọn hắn thu hoạch được cũng không nhiều, phân đi mặc dù thịt đau một chút, nhưng dù sao cũng tốt hơn việc một mực bị chặn ở chỗ này. Đúng vào lúc này, những âm thanh hưu hưu hưu phá không mà đến, đám người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mười mấy người toàn thân đẫm máu từ bên kia xông ra, đâm thẳng về phía lối ra. Quách Tử Ngôn trực tiếp tế ra trường côn của mình, phi thân ngăn ở trước cửa thông đạo: "Người đến dừng bước!" Mười mấy người kia hiển nhiên đêu nhận ra Quách Tử Ngôn, vội vàng dừng lại thân hình, người cầm đầu ôm quyền nói: "Đại nhân có gì chỉ giáo?" Quách Tử Ngôn nói lại câu thoại đã nói không biết bao nhiêu lần của mình: "Muốn rời khỏi chỗ này, trước tiên phải giao không gian giới chỉ ra để Lục đương gia điều tra!" Không có chút nào ngoài ý muốn, mười mấy người kia khi nghe thấy vậy thì sắc mặt cũng không khỏi trở nên giận dữ. Khi bọn hắn còn đang do dự, Dương Khai bình chân như vại nói: "Còn mười giây nữa, người muốn giết các ngươi sẽ đuổi tới đây, hoặc là giao ra không gian giới chỉ, bản tọa nhìn qua rồi cho đi, hoặc là các ngươi tiếp tục đào mệnh!" Tên cầm đầu biến sắc, quay đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy một mảnh độn quang cấp tốc chạy về phía này, tâm tư luân chuyển hàng trăm lần chỉ trong nháy mắt, mở miệng nói: "Vị đại nhân này, có phải tất cả mọi người muốn rời khỏi chỗ này thì đều phải giao ra không gian giới chỉ hay không." Dương Khai chỉ một ngón tay xuống phía dưới, nói: "Người không giao ra đều ở bên kia!" Người kia cúi đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện ra ở phía dưới kia đang tụ tập gần ngàn người. Trong thời khắc sinh tử, người này cũng rất quả quyết, gật đầu một cái nói: "Tốt, nếu như thế, xin mời đại nhân điều tra!" Trong lúc nói chuyện, tên dẫn đầu gỡ xuống không gian giới chỉ của mình ném cho Dương Khai. Mười mấy người sau lưng hắn thấy thủ lĩnh làm như vậy thì đều thần sắc khác nhau gỡ xuống không gian giới chỉ. Dương Khai tốc độ rất nhanh, trước mắt bao người, thần niệm hắn đảo qua mười cái không gian giới, khoát tay, trả về tất cả chiếc nhẫn, khua tay nói: "Đi đi!" Tên võ giả cầm đầu khẽ giật mình, bất quá cũng không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức chắp tay với Dương Khai nói: "Đa tạ đại nhân!" Nói xong, hắn dẫn theo mười mấy người sau lưng mình, nhanh chóng thoát ra khỏi thông đạo, sau đó không thấy bóng dáng đâu nữa. Sau khi bọn hắn rời đi được chừng ba giây, liền thấy mấy chục người trùng trùng điệp điệp từ bên kia truy sát tới. Mắt thấy đám người kia xuyên qua thông đạo, đám người này không cần suy nghĩ liền muốn đuổi theo, ngoài miệng quát lớn: "Chạy đi đâu!" Thế nhưng không chờ cho bọn hắn kịp tới gần cửa thông đạo, Xích Giao một mực phủ phục ngủ gật tại chỗ lại bỗng nhiên bay lên, thân thể cao lớn của nó chặn lại thông đạo kia một cách cực kỳ chặt chẽ, hơn nữa nó còn phun ra một ngụm lửa nóng hừng hực, dọa cho mấy chục người kia phải lảo đảo lui lại, mặt vàng như đất. Đám người phía dưới cũng đều tỏ vẻ hãi nhiên. Nhìn điệu bộ này, nếu như Dương Khai thật sự không muốn cho bọn họ rời đi, vậy thì hắn căn bản không cần vận dụng Nguyên Từ Thần Quang gì đó, chỉ cần có hai đầu dị thú Xích Giao cùng Địa Long là cũng đủ để phong kín lối đi rồi, trong lúc nhất thời, cái miệng của bọn họ tràn đầy sự đắng cha ́t. Tên thủ lĩnh nhóm truy sát kia nhìn qua Xích Giao, nhịn không được mà nuốt nước miếng một cái, lại quay đầu nhìn về phía Dương Khai, nói: "Dương đại nhân, chúng ta là người của Đế Thiên." Dương Khai nhìn cũng không nhìn hắn: "Gọi Đinh Ất đến đây nói chuyện với ta." Thần sắc của người kia ngưng tụ lại, không biết Dương Khai và những người đào tẩu trước đó có quan hệ gì, không biết vì sao Dương Khai lại muốn che chở bọn hắn. Nhưng hắn cũng không dám lỗ mãng, vội vàng lấy ra liên lạc châu, đưa tin cho Đinh Ất. Khi hắn bận rộn ở chỗ này, đám người ở phía dưới bắt đầu giao lưu thần niệm. Vừa rồi khi Dương Khai kiểm tra không gian giới chỉ của mười mấy người kia, bọn hắn cũng đều thấy rõ, Dương Khai thật sự chỉ kiểm tra một chút, căn bản là không động vào bất kỳ đồ vật gì trong không gian giới chỉ, sau đó liền trực tiếp cho đi. Nếu nói những người kia không có chút nào thu hoạch ở dưới này thì đó đúng là chuyện không thể nào, số lượng Nguyên Từ Thần Thạch ở nơi đây vô cùng khổng lồ, cho dù có hai tên không có thu hoạch, nhưng chẳng lẽ mười mấy người cũng đều không có sao? Ít nhất cũng có thể tìm được một chút Nguyên Từ Thần Thạch từ tam phẩm trở xuống. Thế nhưng Dương Khai quả thực không hề lấy đi bất kỳ vật gì. Đây là tình huống như thế nào. Nếu là như vậy mà nói, bọn họ chưa chắc không thể tiếp nhận điều kiện của Dương Khai a, dù sao cũng không có tổn thất gì, nhiều nhất là mất mặt một chút mà thôi. Sau một khoảng thời gian chần chờ ngắn ngủi, lại có một người bay tới chỗ cột đá trước chắp tay nói: "Dương đại nhân!" Sau khi nói xong, hắn liền chắp tay dâng lên không gian giới chỉ của mình. Dương Khai chụp lấy chiếc nhẫn, thần niệm quét qua, sau đó liền nhanh chóng ném trở về. Người kia đại hỉ: "Xin từ biệt!" Nói xong, người kia phóng thẳng lên trên, Xích Giao thông linh, nhường ra lối thoát, người kia rất nhanh liền không thấy bóng dáng đâu nữa. Một màn này làm cho không ít người xôn xao. Nếu như nói trước đó còn có thể nhìn lầm, vậy thì lần này mọi người đều đã quan sát vô cùng cẩn thận, căn bản là không dám phân thần. bọn hắn tận mắt nhìn thấy, Dương Khai quả thực không hề lấy đi bất kỳ vật gì.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.