Chương trước
Chương sau
Đám người bốn phía thấy thế đều sợ hãi, càng có người lặng lẽ lui về sau mấy bước, tận khả năng cách Địa Long xa hơn. Trong Thái Khư cảnh này, Khai Thiên cảnh không phát huy ra lực lượng quá mạnh, loại hung thú trời sinh nơi đây thực sự khó chơi, ai cũng không muốn đối cứng. một lão giả trên 80 tuổi nhìn qua Dương Khai khẽ nhíu mày: "Người kia cũng chỉ là nói một câu, tiểu hữu đuổi tận giết tuyệt như vậy, có phải quá phận rồi hay không?" Lão giả này khí tức trầm ổn cô đọng, thần sắc uy nghiêm, hiển nhiên là một Khai Thiên cảnh, phía sau hắn cũng theo không ít người, chừng 30. Có người nhận ra thân phận lão giả này, thấp giọng hô nói: "Là đương gia Lan Hoa hội, Hồ Ý." Mấy chục vạn người bị Thái Khư mê vụ thôn phệ, tiến vào Thái Khư cảnh, trừ Lôi Quang vốn tồn tại ở Tinh Thị, Xích Tinh cùng Kiếm Các là tam đại thế lực, những võ giả tán tu kia cũng biết đạo lý bão đoàn sưởi ấm, bởi vậy mà sinh ra từng tổ chức hoặc lớn hoặc nhỏ, như Đinh Ất hợp thời vung cánh tay hô lên, thành lập Đế Thiên, Lan Hoa hội cũng là thành lập trong Thái Khư cảnh, loại thế lực như này có thể nói là như cá diếc sang sông, đếm mãi không hết. Đại đa số thế lực đều là không có Khai Thiên cảnh trấn giữ, dù sao Khai Thiên cảnh cũng không phải su hào bắp cải khắp nơi có thể thấy được, chỉ có số ít một chút thế lực có được Khai Thiên cảnh cường giả. Lan Hoa hội mặc dù nhân số không quá nhiều, nhưng bản thân Hồ Ý là tam phẩm Khai Thiên, thực lực không tầm thường, tự có thể phục chúng. "Hồ lão nói không sai, tiểu tử này xem nhân mạng như cỏ rác, xem cũng không phải là thứ gì tốt." Lại một thanh niên mở miệng nói, ánh mắt bất thiện nhìn Dương Khai. "Huyền Vân xã, khôi thủ Liêu Dật Bạch!" Có người nói ra thân phận thanh niên này. Liêu Dật Bạch nghểnh đầu, vẻ mặt kiêu ngạo. "Người trẻ tuổi, ta khuyên ngươi hay là nên đem cái túi này ra, nếu không phạm vào nhiều người tức giận sẽ không có kết quả tốt" Lại có gia chủ một thế lực mở miệng nói. Có ba người này mở miệng, mọi người còn lại nhất thời đều lòng đầy căm phẫn lên, tất cả mọi người là thấy được Nguyên Từ Thần Quang hiện thế mới có thể ba ba chạy tới điều tra tình hình, nhưng đến nơi lại không thấy Nguyên Từ Thần Quang, vốn là còn chút nghi hoặc, nhưng đại hán trọc đầu la lên trước khi chết lại nhắc nhở đám người. Mặc dù không biết cái túi kia huyền diệu thế nào, nhưng cả nơi đây cái túi này là khả nghi nhất, khẳng định là thứ này che lại Nguyên Từ Thần Quang, như vậy bọn hắn sao có thể cam tâm? Nhất thời quần hùng xúc động phẫn nộ, dù có dư uy từ Địa Long diệt sát mười mấy người đại hán trọc đầu, cũng dám ác ngôn đối mặt với Dương Khai. Liêu Dật Bạch càng là ánh mắt tham nhìn Lục Hợp Như Ý Đại, có thể che kín Nguyên Từ Thần Quang, cái túi khẳng định không phải tầm thường, mà xem tình hình, cái túi này đúng là có thể thu lấy Nguyên Từ Thần Quang, nếu có thể cướp cái túi này đến tay, vậy một chuyến đến Nguyên Từ Sơn này chính là thu hoạch rất đủ. Vừa nghĩ đến đây, Liêu Dật Bạch phẫn nộ quát: "Tiểu tử, cái túi này ngươi giao hay là không giao?" Tiếng hò hét ầm ĩ quanh quẩn bên tai, Dương Khai lại thản nhiên như không, từng tiếng uy hiếp đe dọa kia giống như thanh phong qua tai, nghe vậy quay đầu nhìn Liêu Dật Bạch: "Giao thì thế nào, không giao thì thế nào?" Liêu Dật Bạch hừ lạnh nói: "Nếu giao tự nhiên hết thảy dễ nói, nếu không, tự gánh lấy hậu quả." Dương Khai nhếch miệng cười một tiếng: "Ta rửa mắt đợi!" Liêu Dật Bạch không vui, quay đầu nhìn Hồ Ý nói: "Hồ lão, ngươi thấy sao?" Hồ Ý trầm giọng nói: "Nếu kẻ này ngu xuẩn mất khôn như vậy, vậy cho hắn biết phạm vào nhiều người tức giận là kết cục gì đi." Liêu Dật Bạch cười to: "Chính hợp ý ta, chỉ là một Đế Tôn cảnh cũng dám phát ngôn bừa bãi, quả nhiên là không biết trời cao đất rộng, thật sự cho rằng ỷ vào một con súc sinh là có thể muốn làm gì thì làm? Chúng ta không ngại liên thủ cầm xuống súc sinh này trước, rồi lại cẩn thận dạy hắn đạo lý làm người." "Tốt!" Hồ Ý gật đầu. Liêu Dật Bạch run tay tế ra một cây trường thương, thương chỉ Địa Long, quát: "Giết!" Nói xong, tiên phong vọt ra, một thương đâm xuống Địa Long, một thương này mặc dù không có uy thế như Dương Khai ngự sử Thương Long Thương, nhưng cũng cực kỳ bất phàm, mà theo sát sau lưng hắn, đám người Huyền Vân xã cũng đều đánh tới. Hắn vừa động thủ, lập tức dẫn động trên trăm người công kích theo, ầm ầm đánh tới Địa Long, nhất là lấy những Khai Thiên cảnh kia cầm đầu xuất thủ là hung hãn nhất. cũng không phải là tất cả mọi người đều cùng xuất thủ, hơn phân nửa ở đây võ giả vẫn mang thái độ quan sát, dù sao bọn hắn cùng Dương Khai không cừu không oán, lúc này cũng không muốn tuỳ tiện đắc tội với người ta. Địa Long vốn là bị Nguyên Từ Thần Quang gây thương tích, bộ dáng thê thảm, giờ lại bị vô số công kích này đánh trúng, lập tức vẩy đầy máu tươi, dưới sự đau đớn miệng phun ra dịch nhờn, dịch nhờn bay ra tứ phương. Không ít võ giả nhất thời không quan sát, bị dính dịch nhờn, lập tức truyền ra tiếng kêu thảm, vội vàng lui ra cũng không kịp, dịch nhờn kia có tình ăn mòn cực mạnh, huyết nhục rất nhanh bị hòa tan, lộ ra xương cốt trắng hếu. Trong nháy mắt, mười mấy người tử thương. Hồ Ý cùng Liêu Dật Bạch, các Khai Thiên cảnh đều lấy làm kinh hãi, vốn thấy Địa Long vết thương chồng chất, còn tưởng rằng là quả hồng mềm, ai ngờ súc sinh này trơn trượt vô cùng, rất nhiều công kích đánh trên người nó không đau không ngứa, ngược lại là phe mình vừa đối mặt đã tử thương không nhỏ. Thật không biết thương thế thảm liệt của nó là thế nào xuất hiện. Đã động thủ, tất nhiên là không có khả năng dừng tay giữa chưng, mười mấy người tử vong cũng không khiến những người kia lùi bước, ngược lại dẫn tới càng nhiều công kích. Nguyệt Hà thấy thế không đành lòng muốn xuất thủ, mấy người Quách Tử Ngôn cũng lòng đầy căm phẫn, từng ngườ âm thầm thôi độngi lực lượng, chỉ chờ Dương Khai ra lệnh một tiếng xông lên phía trước. Dương Khai đưa tay ngăn bọn hắn, nói: "Nó không dễ chết như vậy." Dứt lời, Địa Long một lắc đầu vẫy đuôi, đâm vào mặt đất, chui ra một động lớn, rất nhanh biến mất. Nếu là thời kỳ toàn thịnh, đối mặt hơn trăm người công kích nó còn có thể dây dưa một trận, nhưng hôm nay thân chịu trọng thương, sao là đối thủ? đánh không lại tự nhiên sẽ chạy trốn, khoan động chính là bản năng của nó, để tất cả công kích đánh hụt, không công chết mười mấy người. Nhìn hang lớn kia, cũng không ai dám xâm nhập truy sát. Trong đám người, một bóng người di chuyển, là Liêu Dật Bạch nhào thẳng tới Lục Hợp Như Ý Đại, một tay cầm thương, một tay vồ lấy Như Ý Đại, đầy mặt phấn chấn. Như Ý Đại phồng lên không ngớt, hiển nhiên đã thu không ít Nguyên Từ Thần Quang, Liêu Dật Bạch hạ quyết tâm, đoạt được cái túi này lập tức trốn xa, chuyện còn lại hắn cũng lười để ý, cái túi này là bảo bối, Nguyên Từ Thần Quang trong túi cũng là bảo bối, thu hoạch tương đối khá! Hắn rất nhanh, nhưng cũng không thể gạt được mấy vị Khai Thiên cảnh còn lại quan sát, mấy người thấy vậy đều thầm mắng tên này thật sự là xem thời cơ nhanh, cũng đều nhao nhao thi triển thân pháp, theo sát sau lưng Liêu Dật Bạch. Trước Như Ý Đại, hư không chấn động, một bóng người như quỷ mị xuất hiện, giương mắt nhìn Liêu Dật Bạch đang lao lên trước nhất, chính là tiểu tử Đế Tôn cảnh ngu xuẩn mất khôn trước đó. Lúc này gầm thét một tiếng: "Ai cản ta thì phải chết!" Dứt lời, nhấc thương đâm ra, uy thế tuyệt luân. Nếu thật sự chỉ là phổ thông Đế Tôn cảnh, đối mặt một thương như vậy, ngoại trừ tránh né tuyệt không cách khác, nhưng Dương Khai hiển nhiên không có suy nghĩ tránh né. "Dùng thương? Giống nhau a!" Dương Khai cười nhạt, Thương Long Thương trên tay run lên, cũng một thương đâm ra, một thương này cực kỳ giản dị, không có chút thương pháp nào. Liêu Dật Bạch thấy vậy, trong lòng giận dữ, chỉ là một Đế Tôn cảnh lại dám không biết lượng sức như vậy, từ một góc độ khác đến xem, tên này là không có mình để vào trong mắt a, nếu không sao lại dùng thương đối thường như vậy. Dưới sự tức giận, lực lượng phun trào, rót vào trong trường thương, thế muốn đâm chết Dương Khai tại chỗ. Trong nháy mắt, hai thương tương giao, lực lượng cuồng bạo ầm vang quét ra tứ phía, lúc đầu tràn đầy tự tin, Liêu Dật Bạch trừng mắt một cái, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc. Răng rắc răng rắc, trước mắt bao người, trường thương trong tay Liêu Dật Bạch đứt đoạn ra thành từng tấc, mảnh vụn bay tứ phía. Ngay sau đó cả người đang xông về phía trước bỗng dừng lại giữa không trung, chỗ ngực truyền đến cảm giác nhói nhói. Cúi đầu nhìn lại, thấy chỗ ngực là một cây trường thương, thương xuyên từ ngực đến phía sau lưng, trái tim mỗi một lần nhảy lên đều truyền đến cảm giác co giật. Liêu Dật Bạch ngẩng đầu nhìn Dương Khai, trong mắt tràn đầy thần sắc không dám tin. "Ngươi không được rồi a." Dương Khai mũi vểnh lên trời, vẻ mặt kiệt ngạo nhìn hắn. Liêu Dật Bạch há miệng, dường như muốn nói gì, Dương Khai đâu sẽ cho hắn cơ hội, Thương Long Thương chấn động, oanh một tiếng, thân thể Liêu Dật Bạch sụp đổ, máu me huyết nhục vẩy đầy trời. Dương Khai đưa tay, thu không gian giới của hắn về. Toàn trường yên tĩnh! Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn Dương Khai, thật lâu không thể hoàn hồn. Mấy Khai Thiên cảnh theo sát sau Liêu Dật Bạch chuẩn bị cướp đoạt Như Ý Đại càng là toàn thân rét run, cứng tại chỗ, nào còn dám tiến lên nữa. Cũng không dám tin những gì mình thấy, một Khai Thiên cảnh lại bị một Đế Tôn cảnh một thương đâm nổ? Thậm chí ngay cả bí bảo đều không thể bảo tồn lại, thanh niên này thật sự là Đế Tôn cảnh? Sẽ không phải là thượng phẩm Khai Thiên ngụy trang a? Quách Tử Ngôn thầm cười lạnh, một đám người ô hợp cũng nghĩ làm địch với Lục đương gia, thật sự là không biết tự lượng sức mình, trước đó mấy trăm người Lôi Quang liên thủ cũng bị đồ sát, Biệt Kiếm tứ phẩm Khai Thiên đều bỏ mình tại chỗ, huống chi những rác rưởi này. Không thể phủ nhận, trước đó hắn cũng không tưởng tượng nổi một Đế Tôn cảnh có thể có chiến lực kinh khủng như thế, hôm nay đã phá vỡ hết thảy hắn biết, nhưng phần nhiệt huyết đang trào lên ttrong lòng kia nói cho hắn biết, giữa Dương Khai cùng Độc Nương Tử, hắn càng nguyện làm thủ hạ cho Dương Khai, co ́thê ̉đi theo thủ lĩnh như này chính là cơ hội không phải ai cũng có. Hồ Ý khóe mắt nhảy lên, ngưng thần nhìn qua Dương Khai, lại nhìn một chút trong tay hắn Thương Long Thương, khàn giọng nói: "Ngươi làm cái gì?" Vừa rồi trong nháy mắt đó giao phong, bọn hắn hoàn toàn không có thấy rõ ràng đến cùng chuyện gì xảy ra, chỉ thấy được xông lên phía trước nhất Liêu Dật Bạch dừng lại thân hình, ngay sau đó vỡ ra. Hết thảy phát sinh quá nhanh!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.