Chương trước
Chương sau
Nguyệt Hà âm thầm cắn răng, hận không thể một tay chụp chết tên Đinh Ất này, nhưng nàng cũng biết, trong Thái Khư cảnh, nàng căn bản là không có bản sự này. Dựa vào màn động thủ vừa rồi của tên Đinh Ất này cùng với lão già họ Khang, có thể thấy thực lực của Đinh Ất trong Đế Tôn cảnh quả thực không yếu, dùng thực lực mà nàng bây giờ có thể phát huy ra được để bắt giữ Đinh Ất, căn bản là chuyện không thực tế. Trường đao của Đinh Ất chỉ tới, hùng hổ dọa người nói: "Phục tùng hay là chiến đấu, phu nhân tự quyết đi!" Nguyệt Hà hận hận nhìn hắn một cái, rồi lại quay đầu nhìn qua Dương Khai, trong đôi mắt đẹp của nàng hiện lên một tia khát vọng. Dương Khai chỉ mỉm cười nhìn qua nàng, sau đó liền thờ ơ. Với hắn mà nói, Nguyệt Hà này là địch không phải bạn, hắn không có bỏ đá xuống giếng đã là đặc biệt khai ân, sao hắn lại để ý tới sự sống chết của nàng cơ chứ? "Ngươi hãy tự lo cho mình thật tốt!" Trong mắt Nguyệt Hà lóe lên vẻ thất vọng, thân hình lắc lư, cấp tốc rời khỏi Tinh Thị. Đinh Ất lạnh lùng nhìn qua, cũng không có ý định truy kích. Lão già họ Khang Khai Thiên tam phẩm có thể từ đào thoát khỏi sự vây công của đám người bọn họ, Nguyệt Hà Khai Thiên ngũ phẩm tất nhiên cũng có bản sự này, cho nên hắn cũng lười làm những việc vô dụng. Hắn nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn Dương Khai một cái thật sâu. Dương Khai nhún nhún vai: "Ta và nàng có thù!" "Tốt nhất nên như vậy!" Đinh Ất hừ một tiếng, xoay người, quát lớn với đám võ giả đông đảo bên kia: "Hôm nay ở chỗ này, Đinh Ất ta muốn thành lập Đế Thiên. Đế Tôn là trời, Tinh Thị tàn phá này chính là tổng đàn của Đế Thiên ta trong Thái Khư cảnh, phàm là người tình nguyện gia nhập thì đều có thể lưu lại, đồng sinh cộng tử với huynh đệ bọn ta, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, còn người nào không muốn, vậy thì xin nhanh chóng rời đi. Ngày mai nếu như còn có người không có phận sự lưu lại chỗ này, vậy đừng trách Đinh mỗ ta đao hạ vô tình!" Trong lúc nói chuyện, hắn chém xuống một đao, khiến cho đại địa nứt ra một đạo khe rãnh. Dương Khai cau mày, tên Đinh Ất này nhìn vậy mà cũng là một nhân vật, thế mà thừa cơ hội này để giơ lên đại kỳ, tụ tập nhân thủ, không thể không nói đây là một quyết định rất thông minh. Lần Thái Khư cảnh mở ra này và những lần trước hoàn toàn khác nhau, người tiến vào thực sự nhiều lắm, đơn đả độc đấu khó thành thành tựu, nếu như có thể tụ tập một ít nhân thủ, vậy thì làm gì cũng đều thuận tiện. Bất quá nghe ý tứ trong lời nói của hắn, hình như là muốn chiếm cứ chỗ Tinh Thị tàn phá này. Điều này nhất định sẽ khiến cho không ít người phản cảm, nhất là những Khai Thiên cảnh còn ẩn tàng trong Tinh Thị kia. Bất quá nói đi cũng phải nói lại, nếu như Đế Thiên này thật sự có thể thành lập, lại trải qua mấy lần gặp trắc trở mà bất diệt, vậy thì lòng người sẽ có thể dùng được. "Đế Thiên Đế Thiên!" "Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia!" Vượt qua sự dự kiến của Dương Khai, khi Đinh Ất vừa dứt lời, liền có vài chục người hô to lên, hơn nữa số người hô theo còn không ngừng gia tăng. Dương Khai cảm thấy rất ngạc nhiên. Hắn mới tới thế giới bên ngoài càn khôn này không bao lâu, ngoại trừ thời gian làm tạp dịch trong Thất Xảo Địa là có hơi không sung sướng ra, trong khoảng thời gian còn lại, hắn sống một cách tương đối thoải mái trong Đệ Nhất Khách Điếm, cho nên hắn chưa thể nghiệm được địa vị của Đế Tôn cảnh tại Tam Thiên thế giới này thấp kém như thế nào. Bất quá, hắn lại chợt nhớ tới La Hải Y. Nếu như La Hải Y ở đây thì e rằng cũng sẽ bị lý niệm Đế Thiên này hấp dẫn, vừa nghĩ đến đây, Dương Khai cũng thản nhiên tiếp nhận chuyện này hơn. Bỗng nhiên có được cơ hội xoay người làm chủ hiếm thấy như vậy, những Đế Tôn cảnh này làm sao có thể không hảo hảo nắm bắt cơ chứ? Tiếng hô một đợt cao hơn một đợt, từ hơn mười người dần dần gia tăng lên đến hơn trăm người, sau đó lại tăng lên đến mấy trăm người. . . Bị nhiều ánh mắt như vậy nhìn chăm chú, sắc mặt của Đinh Ất cũng ửng hồng lên. Hắn giơ cao trường đao trên tay, mặt mày tỏa sáng, nhìn qua những khuôn mặt hoặc quen thuộc hoặc chưa quen thuộc ở phía dưới, trong lòng hắn hăng hái không thôi. Bởi vì có cái gọi là thương hải hoành lưu mới hiển lộ bản sắc anh hùng, chỉ có loạn thế mới có thể ra được kiêu hùng! Đúng vào lúc này, bỗng nhiên có hai bóng người cấp tốc bay tới từ phương xa. Dương Khai quay đầu nhìn lên, phát hiện hai người kia rõ ràng là lão già họ Khang cùng Nguyệt Hà đã rời đi trước đó, cũng không biết bọn hắn rốt cuộc suy nghĩ điều gì, thế mà lại lựa chọn quay lại, hơn nữa biểu lộ của hai người đều cực kỳ ngưng trọng, giống như có đại sự gì đó sắp sửa phát sinh. "Lão cẩu ngươi còn dám trở về!" Đinh Ất cũng phát hiện ra lão già họ Khang, hắn cười lớn một tiếng, nói: "Đúng lúc lấy đầu của ngươi để tế Đế Thiên đại kỳ của chúng ta!" Ai ngờ lão già họ Khang không thèm để ý hắn, trực tiếp băng qua, tiếp tục trốn chạy, làm cho Đinh Ất nhìn mà ngẩn ngơ. Nguyệt Hà vọt tới bên người Dương Khai, bắt lấy hắn, hét lớn: "Đi mau!" Dương Khai nhíu mày, đang muốn nói gì đó, nhưng sau đó liền cảm giác đại địa chấn động một trận. Chấn động kia mới đầu cũng không kịch liệt, nhưng bên tai hắn rất nhanh liền vang lên những tiếng ầm ầm, phảng phất như tiếng sấm rền trong lòng đất. Dương Khai biến sắc, mơ hồ phát giác ra chuyện gì đó. Hắn giương mắt nhìn lên, chỉ thấy trên bầu trời có một mảnh đen nghịt đang cấp tốc bay đến, tốc độ của nó không chậm hơn lão già họ Khang và Nguyệt Hà bao nhiêu. Vùng tăm tối liên miên bát ngát, phô thiên cái địa kia phảng phất như không có điểm cuối cùng, rõ ràng là do từng đầu dị thú hình thể không đồng nhất, hình dáng khác nhau tạo nên. Cũng không biết Nguyệt Hà và lão già họ Khang bị bọn chúng đuổi trở về, hay là cố ý dẫn tới. Nhất là mấy con dị thú đầu lĩnh kia, hình thể vô cùng to lớn, lệ khí ngập trời, vô cùng doạ người, ngay cả Dương Khai khi nhìn thấy chúng thì cũng biến sắc. Hắn nào dám chần chờ gì nữa? Thân hình hắn thoắt một cái, bám theo Nguyệt Hà bỏ chạy về nơi xa. Đám người trong Tinh Thị chỉ trong thoáng chốc liền hỗn loạn cả lên. Đinh Ất cũng trợn trừng mắt, nội tâm chợt biến thành một mảnh lạnh buốt. Hắn vốn cho rằng đây là thời cơ tốt đẹp để kiến công lập nghiệp, ai ngờ vừa mới kéo lên đại kỳ thì liền gặp phải kiếp nạn này, cũng không biết hắn có thể còn sống rời khỏi đây hay không nữa. Bất quá hắn cũng là người có tâm tính kiên nghị, chỉ trong chớp mắt liền đưa ra quyết định, vung tay cao giọng nói: "Thú triều đột kích, chúng ta phải đoàn kết với nhau thì mới có một chút hi vọng sống, nếu không muốn chết thì theo ta!" Sau khi hô hào, hắn liền thúc giục lực lượng tạo ra hào quang tỏa sáng trên người mình, sau đó rời đi theo hướng ngược với hướng xông tới của thú triều. Hành động này của hắn, làm cho không có ít người tin phục đi theo, đếm qua một cách sơ lược, ít nhất cũng có hơn ngàn người đi theo hắn. Toàn bộ Tinh Thị có khoảng mấy chục vạn người, tuy bị phân tán trong lúc bị Thái Khư mê vụ thôn phệ, nhưng ở chỗ này cũng có khoảng mấy vạn người. Nếu như đám người này đồng tâm hiệp lực, vậy thì chưa chắc không thể thủ vững chỗ này. Nhưng mấy vạn người này tâm tư dị biệt, làm sao có thê ̉thống nhất điều hành chỉ huy được? Thậm chí thú triều còn chưa đến thì đám người này đã mạnh ai đi đường nấy rồi. Thú triều tạo thành động tĩnh quá lớn, tất cả mọi người trong Tinh Thị rất nhanh liền biết được việc này, sau đó bọn hắn đều nhao nhao bỏ chạy tứ tán. Dương Khai và Nguyệt Hà một mực vọt tới một đầu khác của Tinh Thị, vốn cho rằng từ đây trời cao mặc cánh chim bay, ai ngờ lại có võ giả từ bên kia vọt về phía này, khiến cho không ít người đụng nhau giữa không trung, nhao nhao ngã xuống. Dương Khai bỗng có một loại dự cảm không ổn! Hắn giương mắt nhìn lên, sau đó đồng tử không khỏi co rụt lại. Nguyệt Hà cũng hoảng sợ nói: "Bên này thế mà cũng có!" Chẳng trách lại có người từ bên kia vọt về phía này, thì ra bên kia cu ̃ng có thú triều đột kích. Dương Khai nhíu nhíu mày, một đường phóng lên trời, nhìn trái nhìn phải, chợt cảm thấy có hơi đau răng. Nào chỉ có thú triều đột kích tới từ phía trước và sau, Tinh Thị này căn bản là đã bị thú triều triệt để bao vây, bốn phương tám hướng đều là dị thú. Nếu như muốn rời khỏi nơi này, vậy thì không thể không giết ra một con đường máu. Chờ hắn đáp xuống, Nguyệt Hà mới hỏi: "Như thế nào?" Dương Khai chậm rãi lắc đầu. Nguyệt Hà ngầm hiểu, cũng không tỏ ra quá khẩn trương, nàng nhìn qua hắn rồi nói: "Ngươi đừng đứng cách ta quá xa, nếu không ta sẽ không trông nom được ngươi." Dương Khai nghe thấy vậy thì thần sắc có hơi cổ quái, hắn suy nghĩ một chút, sau đó dẹp đi suy nghĩ vận dụng Không Gian Pháp Tắc để thoát thân. Một đạo thân ảnh nhích lại gần hai người họ, người tới vậy mà lại là lão già họ Khang trước đó trốn về chung với Nguyệt Hà: "Phu nhân, liên thủ giết ra ngoài a?" Nguyệt Hà nhẹ nhàng cười nói: "Cũng chỉ có thể như vậy." Lão già họ Khang nhìn Dương Khai một chút, cau mày nói: "Ngươi quyết mang theo gánh nặng này ư?" Hắn sở dĩ tìm tới Nguyệt Hà, là bởi vì hắn biết Nguyệt Hà là Khai Thiên cảnh. Mặc dù nàng bị Thái Khư mê vụ phong trấn Tiểu Càn Khôn thế giới trong cơ thể, thế nhưng Khai Thiên cảnh vẫn có thể phát huy ra được lực lượng mạnh mẽ hơn bọn Đế Tôn cảnh một chút. Trong khi đó, một tên Đế Tôn cảnh như Dương Khai khi đứng trước mặt thú triều như thế này thì có thể có tác dụng gì? Chỉ làm liên lụy hai người mà thôi. "Đây là thiếu gia nhà ta, ta đương nhiên phải bảo vệ sự an toàn của hắn!" Nụ cười trên khuôn mặt Nguyệt Hà chợt tắt: "Nếu ngươi cảm thấy thiếu gia nhà ta sẽ liên lụy ngươi, vậy thì không liên thủ cũng được." Lời này vừa ra, lão già họ Khang liền lấy làm kinh hãi. Hắn lăn lộn trong Tinh Thị này trong một khoảng thời gian rất dài, trước kia cũng từng đã gặp qua Nguyệt Hà, biết nàng là một vị Khai Thiên ngũ phẩm, người này có thể được nàng gọi là thiếu gia, vậy hắn có lai lịch lớn đến cỡ nào cơ chứ. Biểu lộ của Dương Khai càng lúc càng cổ quái, thầm nghĩ nữ nhân này có phải có bệnh về thần kinh hay không? Bộ dạng này của mình trông giống như thiếu gia của một thế lực lớn nào đó lắm ư? Lại nghĩ tới lúc thú triều đột kích, nàng lại lựa chọn chạy về mang mình theo, Dương Khai cũng có hơi không rõ ràng lắm về những gì nàng ta đang suy nghĩ trong đầu. Không có thời gian để chần chờ, lão già họ Khang đành nói: "Như vậy thì tùy theo ý phu nhân, bất quá lão hủ chỉ có thể chiếu cố mình, lát nữa nếu như phu nhân gặp nạn thì cũng đừng oán trách ta." Nguyệt Hà nói: "Yên tâm, sẽ không liên lụy đến ngươi." "Đi!" Lão già họ Khang khẽ quát một tiếng, thuận thế phóng đi về phía trước. "Đuổi theo!" Nguyệt Hà căn dặn Dương Khai, sau đó theo sát phía sau. Nhóm ba người Dương Khai nhanh chóng xông ra khỏi Tinh Thị, vào thời khắc này, cũng có không ít người cũng đang xông ra ngoài, có lẽ bọn họ cũng đều biết, tiếp tục lưu lại nơi này thì chỉ có thể chờ chết, muốn sống thì chỉ có thể giết ra ngoài thôi. Dị thú hung triều phô thiên cái địa và rất nhiều võ giả rất nhanh chóng liền đụng mặt nhau. Chỉ trong thoáng chốc, quang hoa của bí thuật bí bảo nở rộ, thi thể của vô số đầu dị thú nổ tung thành từng mảnh nhỏ, thỉnh thoảng xen lẫn với những tiếng kêu thảm thiết. Những dị thú này có số lượng không ít, càng kinh khủng hơn chính là, thực lực của bọn chúng cũng đều không tầm thường. Được hoàn cảnh trong Thái Khư cảnh hậu đãi, cộng thêm việc mấy ngàn năm không bị ai quấy rầy, những dị thú ở chỗ này được trưởng thành một cách an toàn, thực lực tất nhiên cũng sẽ không quá kém. Một phen trùng kích này khiến cho phe võ giả Tinh Thị tử thương vô số kể. Tuy dị thú cũng bị chém chết không ít, nhưng đối với thú triều khổng lồ này mà nói, con số đó chỉ là chín trâu mất một sợi lông mà thôi. Lão già họ Khang thực lực không tầm thường, vừa rồi sở dĩ bị đánh chạy, chỉ là do song quyền nan địch tứ thủ, giờxGlQṘ phút này hắn đang cầm một thanh trường kiếm mở đường, lực lượng huy sái, người theo kiếm đi, sinh sinh mở ra một con đường sống trong thú triều. Nguyệt Hà cầm trong tay một đạo Hồng Lăng, Hồng Lăng cuốn tới, giảo sát từng đầu dị thú xông tới thành bột mịn. Dương Khai đi theo sau lưng hai đại Khai Thiên cảnh, trông có vẻ vô cùng nhàn nhã, phảng phất như đang đi dạo trong vườn hoa. Nguyệt Hà chiếu cố hắn rất chu toàn, căn bản là không có một đầu dị thú có thể vọt tới bên cạnh hắn. Ít lâu sau, lão già họ Khang quát lớn: "Đổi!" Lời này vừa ra, hắn lập tức lùi về sau, Nguyệt Hà thừa cơ tiến lên, hai người mặc dù không có thương lượng, nhưng lại phối hợp thay đổi vị trí với nhau một cách hoàn mỹ. Dù sao đứng ở phía trước trong khoảng thời gian dài như vậy, lão già họ Khang cũng hơi không chịu đựng nổi, một khi kiệt lực, hắn nhất định sẽ chết không toàn thây, cho nên hắn sao chịu làm loại chuyện lợi bất cập hại này được. Lần này Dương Khai không thể nhàn nhã như trước nữa, lão già họ Khang cũng không chiếu cố Dương Khai giống như Nguyệt Hà, dị thú từ bốn phía đánh tới tuy bị hắn chém chết không ít, nhưng vẫn có một số ít cá lọt lưới.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.