Chương trước
Chương sau
"Lòng người. . ." Nguyệt Hà ha ha cười lạnh một tiếng, tràn đầy ý vị mỉa mai, bất quá cũng không có ý tứ muốn tiến lên nhúng tay vào. Tinh Thị này vốn là một địa phương hỗn loạn, đừng nói là bị nuốt vào trong Thái Khư cảnh, dù là ở bên ngoài thì cu ̃ng thường xuyên có người liều chết chiến đấu trên đường cái. Dương Khai nhìn trái nhìn phải, phát hiện tràng cảnh giống như thế này quả thực không ít. Tất cả cửa hàng trong Tinh Thị đều bị thôn phệ vào trong Thái Khư cảnh, kéo theo hàng hóa trong cửa hàng cũng không may mắn thoát khỏi. Bây giờ bọn họ gặp rủi ro ở nơi đây, triệt để cắt đứt liên lạc với ngoại giới, hàng hóa trong những cửa hàng kia tất nhiên trở thành loại đồ vật quý hiếm, nhất là địa phương chuyên môn bán linh đan diệu dược giống như Xuân Thảo đường này, chúng được đám võ giả vô cùng “yêu quý”. Chưởng quỹ cùng bọn tiểu nhị của những cửa hàng kia mặc dù cực lực ngăn cản, nhưng làm sao có thể ngăn cản bọn người như lang như hổ này được. Bọn họ nhanh chóng bị vũ lực đánh tan, trong khi hàng hóa trong cửa hàng thì bị cứp sạch sành sanh. "Dừng tay cho ta, ai dám động đến đồ vật trong Xuân Thảo đường của ta thì kẻ đó sẽ phải chết!" Một tiếng quát chói tai vang lên, ngay sau đó, một lão già choai choai từ nơi không xa chạy nhanh đến, ầm ầm đáp xuống trước Xuân Thảo đường đã sụp đổ, cặp mắt sắc bén của hắn liếc nhìn tứ phương, bễ nghễ tung hoành đứng nghiêm. Những tiểu nhị của Xuân Thảo đường thấy thế thì đều vui mừng quá đỗi, nhao nhao bao vây lấy người này, có tên tiểu nhị kêu khóc nói: "Đại nhân, ngài phải thay chúng ta làm chủ a, tên này không những cướp linh đan của chúng ta, mà còn một đao chém chết chưởng quỹ rồi." Người tới nhìn thi thể của tên chưởng quỹ nằm trên mặt đất kia một chút, rồi ngẩng đầu nhìn về phía tên đại hán cầm đao: "Người là do ngươi giết?" Tên đại hán cầm đao kia cau mày, trong mắt lóe lên một tia vẻ kiêng dè, bất quá rất nhanh, tia kiêng kị này liền tiêu tán không thấy đâu nữa. Hắn ta gác đại đao trên vai, lặng lẽ cười lạnh nói: "Khang đại nhân, đã lâu không gặp." Lão giả họ Khang kia hừ lạnh nói: "Đinh Ất ngươi lá gan không nhỏ, biết rõ đây là người của ta mà cũng dám động thủ, ta thấy ngươi đây là không muốn sống nữa rồi, ngoan ngoãn quỳ xuống tự phế tu vi, lão phu có thể tha cho ngươi không chết, nếu như ngươi ngu xuẩn mất khôn, vậy thì đừng trách lão phu xuất thủ vô tình." Đại hán tên là Đinh Ất kia nghe thấy vậy thì nói: "Khang đại nhân uy phong thật to a." Hắn lung lay đầu, nhếch miệng cười một tiếng: "Nếu là ở bên ngoài, Khang đại nhân tu vi Khai Thiên tam phẩm, họ Đinh ta nào dám mạo phạm, chỉ có thể ngoan ngoãn mà qùy liếm, nhưng Khang đại nhân ngươi có phải đã quên nơi này là địa phương nào rồi hay không? Nơi này là Thái Khư cảnh, Thái Khư mê vụ phong trấn càn khôn, không biết Khang đại nhân Khai Thiên tam phẩm có thể phát huy ra mấy phần thực lực a?" Lão già Họ Khang cả giận nói: "Giết ngươi dư xài!" Đinh Ất vung đao về phía về phía trước, liếc xéo hắn: "Vậy để cho Đinh mỗ lĩnh giáo cao chiêu của Khang đại nhân đi." "Muốn chết!" Lão già họ Khang giận tím mặt, nhìn thấy người trước kia cúi đầu khom lưng, trước ngạo mạn sau cung kính với mình vào giờ phút này lại trắng trợn khiêu khích mình, chuyện này làm sao hắn có thể nhịn cơ chứ? Vừa dứt lời, hắn liền lách mình nhào tới chỗ Đinh Ất rồi vỗ xuống một chưởng. Tên Đinh Ất kia thấy thế, không những không sợ mà trái lại còn hai mắt tỏa sáng, cười to nói: "Lão cẩu nhà ngươi cưỡi trên đầu chúng ta làm mưa làm gió hơn trăm năm, hiện tại là lúc để ta đòi lại một điểm lợi tức." Nghe ý tứ trong lời nói của hắn, hình như là vốn có chút thù hận với lão già họ Khang này, nếu không thì hắn cũng sẽ không nhìn chằm chằm Xuân Thảo đường để ra tay. Đao mang tăng vọt, một đao chém xuống, lực lượng cuồng bạo quanh quẩn trên trường đao, đánh trúng chưởng lực của lão già họ Khang, thẳng tiến không lùi. Lão già họ Khang liên tiếp đánh ra vài chưởng, rầm rầm rầm vài tiếng, hai bóng người vừa chạm nhau thì liền tách ra. Tên Đinh Ất kia lui nhanh vài chục trượng, đụng đổ một cửa hàng sau lưng, còn lão già họ Khang kia chỉ hơi lui về sau ba bước rồi liền ổn định thân hình lại. Hai bên giao thủ một đợt, Đinh Ất liền rơi xuống hạ phong. Thế nhưng một hồi giao thủ này, lại làm cho vô số ánh mắt bốc lên hỏa diễm. Lão già họ Khang này dù gì cũng là một vị Khai Thiên tam phẩm, nếu như là ở bên ngoài, Đinh Ất này làm sao có thể là đối thủ của ông ta được. Thế nhưng khi ở trong Thái Khư cảnh, Đinh Ất mặc dù vẫn đánh không lại ông ta, nhưng hắn ít nhất đã có tư cách để đánh một trận. Thái Khư mê vụ phong trấn càn khôn, thì ra là thật! Trong lòng mọi người bừng tỉnh đại ngộ. Ầm ầm âm. . . một âm thanh giống như sấm rền lăn qua đại địa vang lên, Đinh Ất xách đao bước ra khỏi đống kiến trúc đổ nát, khóe miệng mặc dù chảy máu nhưng hai mắt lại tỏa sáng, hắn vung đại đao lên, nói: "Các huynh đệ, trong Thái Khư không Khai Thiên, lão cẩu này khi nhục chúng ta nhiều năm, hiện tại mau theo ta báo thù rửa hận!" Lời này vừa ra, tất cả những võ giả trước đó đi theo tên Đinh Ất kia đều thần sắc đại chấn, cùng nhau tế ra bí bảo, một đạo lại một đạo ầm ầm đánh về phía lão già họ Khang bên kia. Lão già họ Khang sắc mặt đại biến, tuy có bọn tiểu nhị của Xuân Thảo đường liên thủ hỗ trợ, nhưng chênh lệch về nhân số căn bản là không có cách nào bù đặp được. Những tiếng kêu thảm thiết vang lên, mấy tên tiểu nhị của Xuân Thảo đường không chống đỡ nổi ba giây, đều nhao nhao ngã xuống đất mất mạng, ngay cả lão già họ Khang cũng bị mấy đạo uy năng bí bảo đánh trúng, miệng phun máu tươi. Gặp chuyện không thể xử lý, lão già họ Khang cắn răng nói: "Đinh Ất, mối thù hiện tại, ngày sau lão phu sẽ hoàn trả gấp trăm lần, các ngươi nhớ kỹ đó cho ta!" Quẳng lại một câu ngoan thoại, sau đó hắn liền quay đầu phóng ra khỏi Tinh Thị. Đinh Ất mặc dù đã sai người liều mạng ngăn cản nhưng cũng đành bất lực, lão già họ Khang dù sao cũng có nội tình Khai Thiên tam phẩm, mặc dù không có cách nào phát huy ra toàn bộ thực lực trong Thái Khư cảnh này, nhưng nếu như hắn một lòng chạy trốn, vậy thì mấy người Đinh Ất cũng ngăn không được. Ngóng nhìn theo thân ảnh rời đi của lão già họ Khang, Đinh Ất hung hăng phun nước bọt chửi thề một tiếng, trong lòng tràn đầy sự không cam lòng. Trong Tinh Thị, vô số người nhìn thấy cảnh này, tâm tư không đồng nhất, có người vui vẻ có người u sầu. Đinh Ất hợp thời vung tay hô to: "Các huynh đệ, Đế Tôn chúng ta sống hèn mọn gian khổ ở bên ngoài càn khôn, hết thảy đều là do những Khai Thiên không coi ai ra gì kia ban tặng. Hiện tại là cơ hội trời cho, để cho chúng ta tiến vào Thái Khư cảnh này, chư vị còn muốn để cho những Khai Thiên ngày thường cao cao tại thượng kia cưỡi lên trên đầu các vị nữa sao? Không bằng theo Đinh mỗ ta cùng làm một vố lớn, lật xuống bầu trời này, san bằng mảnh đất này, để đến lúc rời đi, chúng ta cũng có thể bễ nghễ chúng sinh!" Lời này mang tính kích động cực mạnh, hơn nữa còn chạm đến tâm khảm của rất nhiều người, nhất là những Đế Tôn cảnh bị Khai Thiên cảnh một mực lấn ép kia, bọn họ nhao nhao cộng minh, khát vọng có thể xoay người làm chủ, ánh mắt khi nhìn qua Đinh Ất đều biến thành một mảnh lửa nóng. Chỉ trong nháy mắt, liền có thật nhiều người vây quanh Đinh Ất, trông bộ dạng giống như rất muốn trở thành Thiên Lôi sai đâu đánh đó cho hắn. Dương Khai ung dung quay đầu nhìn về phía Nguyệt Hà: "Thái Khư mê vụ trấn càn khôn, trong Thái Khư không Khai Thiên?" Mặc dù hắn không biết tu vi thật sự của lão già họ Khang kia, nhưng nếu Đinh Ất đã nói hắn là Khai Thiên tam phẩm, vậy thì hẳn là không sai. Một trận chiến vừa rồi, lão già họ Khang cũng chỉ phát huy ra thực lực Đế Tôn đỉnh phong, nào có nửa điểm uy lực của Khai Thiên? Lại liên tưởng đến lời nói trước đó của Đinh Ất, Dương Khai đã ẩn ẩn có suy đoán ở trong lòng. Nguyệt Hà muốn nói lại thôi, một hồi lâu mới thở dài nói: "Không sai, Thái Khư mê vụ kia mặc dù không có lực sát thương gì, nhưng lại cực kỳ cổ quái, nếu để nó xâm nhập thể nội thì nó sẽ phong trấn Tiểu Càn Khôn thế giới. Nói một cách khác, trong Thái Khư cảnh này, Khai Thiên cảnh không có cách nào phát huy ra toàn bộ thực lực, cho nên mới có thuyết pháp trong Thái Khư không Khai Thiên." Dương Khai nhìn nàng một cái thật sâu, một hồi lâu sau mới cười toe toét nói: "Vậy ngươi thảm rồi!" Hắn bỗng có một loại xúc động muốn ngửa mặt lên trời cười to, lúc đầu khi bỗng nhiên lưu lạc đến một chỗ như thế này, trong lòng Dương Khai còn có hơi khó chịu, cảm thấy nếu không phải do Nguyệt Hà bắt mình thì mình chưa chắc gặp phải chuyện này, nhưng bây giờ xem ra, mình phải tạ ơn nàng ta thật nhiều mới đúng. Trong Thái Khư cảnh này, Tiểu Càn Khôn thế giới của Khai Thiên cảnh bị phong trấn. Tiểu Càn Khôn thế giới bị phong trấn, thực lực mà Khai Thiên cảnh có thể phát huy ra sẽ cực kỳ hữu hạn. Cũng giống như như lão già họ Khang kia, giỏi lắm cũng chỉ phát huy ra được thực lực Đế Tôn đỉnh phong, nếu không phải như vậy, lão già họ Khang thân là một tên Khai Thiên tam phẩm, sao lại có thể bị bọn người Đinh Ất đánh cho bỏ chạy chật vật như vậy? Hơn nữa trong cấp độ Đế Tôn cảnh này, Dương Khai làm gì biết sợ ai bao giờ? Thật không ngờ, đã đến bên ngoài càn khôn này rồi, thế mà hắn vẫn có thời điểm muốn làm gì thì làm a. Nguyệt Hà nghe thấy vậy thì hừ nhẹ nói: "Càn khôn phong trấn thì sao? Khai Thiên cảnh dù sao cũng là Khai Thiên cảnh, nội tình của bản thân vẫn ở đó, Đế Tôn cảnh bình thường căn bản không thể nào là đối thủ của ta." Dương Khai chắp hai tay sau lưng, thản nhiên nói: "Đó là do ngươi không tưởng tượng nổi năng lực của chúng ta." Hắn dừng một chút rồi nói tiếp: "Còn nữa, số lượng Đế Tôn cảnh trong Tinh Thị đâu chỉ nhiều hơn gấp mấy chục, gấp mấy trăm lần Khai Thiên cảnh? Một người không phải là đối thủ, mười người chẳng lẽ không phải là đối thủ của ngươi sao?" Nguyệt Hà cả giận: "Ngươi đây là muốn động thủ với ta?" Dương Khai quay đầu cười một tiếng: "Ta đâu cần làm vậy, tự sẽ có người động thủ với ngươi, dù sao. . . ngươi cũng là Khai Thiên cảnh cao cao tại thượng a!" Nguyệt Hà nghe thấy vậy thì sắc mặt hơi đổi một chút, khi nàng ta quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Đinh Ất ở bên kia đang đưa mắt nhìn chằm chằm nàng, trong ánh mắt hắn tràn ngập vẻ tham lam cùng lửa nóng, không ngừng đảo quanh khuôn mặt đẹp đẽ và thân thể phì nhiêu của nàng ta, trường đao chỉ đến, hắn quát lớn nói: "Các huynh đệ, ta nhớ nữ nhân này hình như là một vị Khai Thiên ngũ phẩm, các ngươi nói chúng ta làm sao bây giờ." "Khai Thiên Ngũ phẩm!" Một đám người kinh hô. Đối với đại đa số võ giả, Khai Thiên cảnh đều là tồn tại cao cao tại thượng, ngay cả Khai Thiên tam phẩm như lão già họ Khang trong suy nghĩ của bọn hắn cũng đã là nhân vật cực lớn, chứ đừng nói đến Khai Thiên ngũ phẩm, rất nhiều người cả đời này sợ là còn chưa từng gặp qua cường giả lợi hại như vậy. Nhất là Nguyệt Hà trời sinh vũ mị, một đôi mắt đào phấn long lanh, phảng phất như muốn câu hồn người ta, chỉ trong thoáng chốc liền khiến cho không ít người rục rịch, dâm niệm tự sinh. "Bắt nàng lại, Khai Thiên ngũ phẩm không tầm thường a? Nhưng trong Thái Khư cảnh này, nàng cũng giống như bọn ta thôi." "Chậc chậc, Khai Thiên ngũ phẩm, la ̃o tử đời này chưa từng chơi qua đại nhân vật như vậy, nếu như có thể làm một đêm xuân với nàng ta, vậy thì có chết cũng đáng!" "Nữ nhân này nhìn qua liền biết không phải là người đứng đắn, trên giường khẳng định là rất hăng hái!" . . . Ô ngôn uế ngữ từ bốn phía đánh tới, làm cho sắc mặt Nguyệt Hà đột nhiên lạnh xuống, một thân sát cơ tràn trề. Nếu là vào ngày thường, những tên Đế Tôn cảnh, thậm chí ngay cả Đế Tôn cảnh cũng không phải này nào dám nói như thế với nàng? Nhưng trong hoàn cảnh đặc thù của Thái Khư cảnh, cộng thêm đủ loại mê hoặc vừa rồi của Đinh Ất, mặt tối của lòng người lập tức bạo lộ ra, giống như chỉ cần nói ra mấy lời ô uế cũng có thể làm cho đám người này tìm được không ít khoái cảm, vì vậy ngôn từ dơ bẩn càng ngày càng không thể chịu nổi. Nguyệt Hà tức giận đến mức toàn thân phát run, cắn răng quát lớn: "Các ngươi đây là đang muốn chết!" Đinh Ất hắc hắc cười lạnh: "Lão gia hỏa nói giống như vậy trước đó đã chật vật bỏ trốn, nếu phu nhân ngươi thức thời, ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói, vậy thì Đinh mỗ chưa chắc không thể hảo hảo yêu thương ngươi. Nhưng nếu như ngươi không thức thời, đợi lát nữa động thủ cũng đừng trách đám huynh đệ của ta không biết thương hương tiếc ngọc!" Trong lúc nói chuyện, đao mang trên trường đao của hắn phun ra nuốt vào, khiến dáng vẻ của hắn càng thêm dữ tợn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.