Chương trước
Chương sau
Còn phải bồi thường. . . Dương Khai giờ đã chứng kiến được bản sự hung hăng càn quấy của bà chủ, nhưng lúc này tự nhiên là không thể để bà chủ mất mặt mũi, lúc này tiến đến, từ trong những vật đấu giá kia lấy ra mười cái bình. Không gì khác, chỉ là mười bình Đại Đạo Đan, hắn nghĩ là chuyện lần này La Hải Y cũng có hỗ trợ, vừa vặn người ta thiếu cái này, lấy về đưa nàng trợ nàng ngưng tụ đạo ấn cũng không tệ. "Thân là người Đệ Nhất Khách Điếm ta, dù sao cũng nên có chút tiền đồ." Đang lúc Dương Khai muốn đứng dậy, tiếng bà chủ nhàn nhạt truyền vào trong tai. Khóe miệng giật một cái, Dương Khai đâu còn không nghe ra ý trong lời này, đây là nói mình cầm những vật này là không có tiền đồ? Cắn răng một cái, đưa tay cầm ngũ phẩm Thái Dương Chân Hỏa lên. Vân Chân Hóa ở một bên nhìn đau thấu tim gan, thứ này là vật đấu giá áp trục lần này, giá trị gần 2 triệu Khai Thiên Đan, nữ nhân điên này, khinh người quá đáng! Nhưng thực lực không bằng người, càng tự trải nghiệm cái điên của nàng, giờ cũng là giận mà không dám nói gì. Bà chủ không lên tiếng, Dương Khai cũng không thể thu tay, cầm Thái Dương Chân Hỏa xong lại đi lấy hai vật đấu giá áp trục khác. "Không nên quá phâ ̣n." Bà chu ̉cuối cùng cũng lên tiếng. :V Dương Khai cũng thầm thở ra một hơi, vội vàng lui về bên bà chu ̉, đối diện cách đó không xa, Vân Chân Hóa gần như thổ huyết. Toàn bộ đấu giá hội có ba đồ vật giá trị nhất bị lấy đi, cái này còn không quá phận? Tuy chỉ là ba món, nhưng giá trị lại tương đương một nửa lần đấu giá này, sao ngươi không lấy hết đi? :v "Vân chưởng quỹ, trông ngươi có vẻ không phục lắm a." Bà chủ nhàn nhạt nhìn qua Vân Chân Hóa. Vân Chân Hóa cắn răng nói: "Sơn thủy có ngày gặp lại, Lan phu nhân, ban thưởng hôm nay Phong Vân phúc địa ta nhớ kỹ, ngày khác gặp lại, hi vọng Lan phu nhân còn có thể tự tin như vậy!" "Hừ, ngươi còn không có tư cách đại biểu Phong Vân phúc địa!" Phất áo một cái nói: "Đi!" Dương Khai vội vàng chạy tới bế lão Bạch lên, ngửa đầu ưỡn ngực, đi theo sau bà chủ, bước nhanh rời đi, phía sau hai ánh mắt nóng hừng hực giống như con đỉa cắn lấy trên người hắn. Đến khi bà chủ rời đi hồi lâu, Dư lão mới bỗng phun ra một ngụm máu. "Dư huynh!" Vân Chân Hóa biến sắc, vội vàng để hắn ngồi xuống, "Ngươi sao rồi?" Dư lão khoát tay, thần sắc tang thương, tựa như đã già đi mấy trăm tuổi, hắc hắc cười nhẹ một tiếng: "Hôm nay thật sự là lĩnh giáo!" Đột nhiên sắc mặt dữ tợn, cắn răng quát: "Việc này còn chưa xong!" Vân Chân Hóa gật đầu nói: "Đương nhiên chưa xong, nhất định phải để nữ nhân kia trả giá đắt, chuyện hôm nay ta chắc chắn hoàn chỉnh báo cáo tổng đàn, đến lúc đó tổng đàn tự sẽ có người ra mặt tìm nàng lấy lại công đạo!" Dư lão khẽ gật đầu, cau mày nói: "Vân huynh, vì sao nữ nhân kia cường hoành như vậy? Ta cũng không phải chưa thấy qua thượng phẩm Khai Thiên xuất thủ, nàng lục phẩm Khai Thiên, thực lực. . . có vẻ mạnh hơn bình thường." Vân Chân Hóa thở dài một tiếng nói: "Dư huynh ngươi có chỗ không biết, nữ nhân điên này năm đó có cơ hội rất lớn thành tựu thượng phẩm Khai Thiên, chỉ là bởi vì một chuyện mà nóng lòng tấn thăng, mới không thể không thành tựu lục phẩm mà thôi, lục phẩm tuy là trung phẩm Khai Thiên, nhưng nàng vẫn còn nội tình, dưới thượng phẩm Khai Thiên, gần như không có người là đối thủ của nàng." "Chuyện gì lại khiến nàng từ bỏ cơ hội tấn thăng thượng phẩm Khai Thiên?" Dư lão kinh ngạc, đừng thấy lục phẩm cách thấy phẩm chỉ một bước, nhưng đối với võ giả, một bước này lại giống như lạch trời, nếu không bị bất đắc dĩ, sao lại từ bỏ tiền đồ tốt đẹp?. Vân Chân Hóa chậm rãi lắc đầu: "Cái đó ta không rõ, hình như là vì một nam nhân!" "Hừ!" Dư lão nghe vậy hừ lạnh, "Nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản!" Cũng không biết lại nhớ ra cái gì, bỗng nhiên thần sắc ảm đạm. Vân Chân Hóa thấy thế, biết Dư lão bị xúc động tâm sự, nói đến cũng đúng dịp, bản thân Dư lão năm đó cũng có cơ hội thành tựu lục phẩm Khai Thiên, cũng là bởi vì một chữ tình này, mới bị bất đắc dĩ thành tựu tứ phẩm. . . . Dương Khai khiêng lão Bạch, một đường trầm mặc đi theo sau bà chủ, trên đường không ít người đi đường quan sát. Bà chủ không nói một lời, Dương Khai cũng không mở miệng, luôn cảm thấy hơi chột dạ. Hôm nay hắn thấy được bà chủ oai phong lẫm liệt, chỉ là hắn cũng không nghĩ tới chuyện sẽ gây lớn ra như vậy, có hơi áy náy, không biết có mang đến phiền toái gì cho ba ̀chủ hay không. Một bóng người từ tiền phương tiến lên đón, là La Hải Y. Nhìn thấy Dương Khai hình dung thê thảm, lão Bạch hôn mê bất tỉnh, La Hải Y giật nảy cửa mình, che miệng nói: "Dương đại nhân, ngươi không sao chứ?" Dương Khai lắc đầu: "Không sao, lần này đa tạ ngươi.". La Hải Y nói: "Ta không làm gì cả, chỉ là việc nhỏ mà thôi." Hai người nói chuyện, bà chủ vẫn đi, Dương Khai thấy nàng không có ý dừng lại, vội vàng nói: "Vật này ngươi cầm đi, ta tìm ngươi sau." Nói xong nhét ba cái bình vào tay La Hải Y, chạy đuổi theo ba ̀chủ. Chờ Dương Khai biến mất, La Hải Y mới cúi đầu nhìn ba bình ngọc trên tay, mở nắp bình, lập tức kinh hô một tiếng. Một mặt cảm kích ngẩng đầu nhìn lại, La Hải Y âm thầm cắn răng, ân tình này nàng chắc chắn ghi tạc trong lòng, ngày sau máu chảy đầu rơi! Trở lại Đệ Nhất Khách Điếm, phòng thu chi cùng đầu bếp ra đón, thấy Dương Khai cùng lão Bạch bộ dáng thê thảm, đều lòng đầy căm phẫn đứng lên, nhao nhao kêu gào muốn đi báo thù rửa hận cho hai huynh đệ. Dương Khai sợ bọn hắn, vừa rồi bà chủ mới đi đại náo một trận, cả vốn lẫn lãi đều đã thu hồi lại, ăn thiệt thòi là phòng đấu giá Phong Vân, lúc này nào còn dám để bọn hắn lửa cháy đổ thêm dầu, vội vàng thuyết phục một trận, cuối cùng mới để bọn hắn bỏ đi ý nghĩ. "Đưa lão Bạch đi trị thương đi, hai tên các ngươi mù sao?" Bà chủ lại quay đầu trừng phòng thu chi cùng đầu bếp. Phòng thu chi giật mình một cái, liền vội vàng tiến lên đặt lão Bạch xuống. "Đợt này cứ hảo hảo nghỉ ngơi đi, chữa khỏi vết thương quan trọng." Bà chủ quay đầu dặn dò Dương Khai một tiếng. Lần đầu thấy nàng vẻ mặt ôn hòa nói chuyện với mình như thế, Dương Khai không thích ứng kịp, vẫn là cuống quít đồng ý. "Mệt mỏi, ưm ưm!" Ba ̀chủ ngáp một cái, uốn éo eo, bước về hậu viện, quả nhiên là phong tình vạn chủng, để vô số thực khách trong hành lang không chớp mắt lấy một cái. Dương Khai cũng nhe răng trợn mắt nói: "Ta cũng đi về nghỉ trước." Trận này đại náo, hắn cũng mệt mỏi không được. Một đoạn thời gian sau đó, Dương Khai xem như cảm nhận được cái gì gọi là sống an nhàn sung sướng! Mỗi ngày đều có đầu bếp tự mình đưa tới rất nhiều đồ ăn uống dưỡng khí bổ huyết, đều là đồ đại bổ, lại thêm tay nghề của đầu bếp, mỗi lần Dương Khai đều ăn sạch sẽ. Nhưng ăn được mấy ngày, khí huyết Dương Khai cuồn cuộn, cuối cùng thực sự không muốn ăn nữa, đầu bếp nói không được, ba ̀chủ phân phó, hắn phải ăn hết, chẳng những hắn, lão Bạch cũng là như thế! Không làm sao được, chỉ có thể ăn hết. Có những vật đại bổ này, lại thêm năng lực khôi phục của bản thân, chỉ mấy ngày Dương Khai đã khỏi hẳn, lão Bạch mặc dù kém hơn một chút, nhưng cũng không cần bao lâu là có thể hoàn toàn khôi phục. Huynh đệ hai người cả ngày không có việc gì, lại kinh lịch một trận cùng chung hoạn nạn như thế, quan hệ lại tăng tiến không ít, thỉnh thoảng cùng tới nói chuyện uống rượu với nhau. Lão Bạch âu sầu trong lòng, chỉ vì qua nhiều năm như vậy, chưa từng thấy ba ̀chủ quan tâm như vậy đối với tiểu nhị nào, luôn có chút nghi thần nghi quỷ, hoài nghi bà chủ có phải hay không chuẩn bị trước cho hai người một bát mứt táo, chờ thương thế khỏi hẳn lại đến một gậy! Cả ngày nơm nớp lo sợ, ngay cả đầu bếp đưa đồ ăn tới cũng đã chẳng ăn ra vị gì. Dương Khai vốn cũng không cảm thấy gì, bị lão Bạch nói kiểu này cũng có chút lo sợ bất an. Chuyện ở phòng đấu giá Phong Vân mặc dù được giấu kín, nhưng giấy không gói được lửa, cũng không biết tin tức từ chỗ nào bị tiết lộ ra ngoài, chưởng quỹ Tinh Thị đều biết, ba ̀chu ̉Đệ Nhất Khách Điếm chạy đến phòng đấu giá Phong Vân đòi nợ, chẳng những đả thương chưởng quỹ người ta, còn cuỗng đi không ít đồ tốt. Lần này ai có thể ngồi yên, còn có mấy nhà còn nợ tiền kia, đều cuống quít đem 10 triệu đến Đệ Nhất Khách Điếm, sợ ngày nào đó ba ̀chủ tâm tình không tốt đến thăm. Dương Khai cũng bởi vậy giảm 10 triệu nợ, bây giờ chỉ thiếu bà chủ hơn sáu triệu. Một ngày này, Dương Khai đang ở trong phòng điều tra Càn Khôn Đồ, chợt nghe ba ̀chủ truyền âm triệu hoán, giật mình, xuống giường bước ra ngoài. Tới trước phòng bà chủ, gõ cửa một cái, trong phòng lập tức truyền tới một thanh âm lười biếng: "Vào đi." Dương Khai đẩy cửa vào, da mặt co lại. Thấy bà chủ nằm nghiêng trên giường thơm, tay đỡ trán, một mặt lười biếng. "Bà chủ!" Dương Khai đi qua, sụp mi thuận mắt. Bà chủ cũng không nhìn hắn, vung tay lên, một vật bay tới Dương Khai. Dương Khai tiếp nhận xem xét, đại hỉ, thứ này là Vô Ảnh Sa của hắn, lúc trước tới đây không bao lâu, bà chu ̉liền đem nó đi, qua hơn một tháng, cuối cùng quay về. Lúc đó Bà chủ lấy đi cũng không nói muốn làm gì, chỉ nói để nàng nghịch tí :v, Dương Khai nào dám không đồng ý?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.